Chương 14
2024-08-17 23:30:19
Phòng này không có cửa sổ, ánh sáng vô cùng tối, Phùng Tam Nương mò mẫm đi đến bên giường, nhẹ nhàng lắc lắc Khương Du, thấp giọng gọi: "Tiểu Du, Tiểu Du..."
Kỳ thật khi hai vợ chồng nói chuyện trong phòng họ, Khương Du đã tỉnh. Rốt cuộc đây là một nơi xa lạ, cô không dám ngủ say, sở dĩ không nhúc nhích, một là lười nhúc nhích, thứ hai cũng là muốn nghe hai vợ chồng này nói chuyện, xem có thể từ trong đó có thêm chút tin tức naof hay không, gia tăng hiểu biết về người một nhà này.
Cho nên Phùng Tam Nương vừa đụng phải cánh tay cô, cô đã thuận thế mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Có việc?”
Phùng Tam Nương nhét một hào tiền cho cô, hạ thấp giọng nói: "Mẹ sợ chú Chu con tức giận, nói với ông ấy thân thể con không thoải mái, chú Chu đau lòng con, bảo con đến trạm y tế xem. Một hào tiền này con cầm, tiết kiệm chút, đừng tiêu xài bừa bãi.”
Khương Du bất động, Chu lão tam rõ ràng bảo bà lấy hai hào cho mình, người mẹ chỉ biết khóc và bán thảm này thế mà lại giấu mất một hào. Sao bà ta lại không dùng tác phong này để đối đãi với anh em Chu Kiến Thiết đi?
"Cầm lấy đi." Phùng Tam Nương đẩy Khương Du.
Khương Du: "Một hào không đủ để khám bệnh!”
Thật ra cô căn bản không biết đi khám bệnh cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng đoán rằng Chu lão tam cũng sẽ không quá hào phóng, hai hào hẳn là tiêu chuẩn.
Phùng Tam Nương bị cô chọc tức muốn chết, nha đầu này rõ ràng không bị bệnh, cho cô một hào tiền là đủ rồi, cô còn không hài lòng, thật sự quá tham lam, hết lần này tới lần khác Chu lão tam bên ngoài lại gọi bà, bà không còn cách nào khác, lại nhét một hào tiền cho Khương Du: "Mau đi, mau đi, đi dạo một vòng đến trạm y tế rồi về.”
Cầm tiền, Khương Du phi thường thống khoái đồng ý.
Phùng Tam Nương che ngực lại, đau lòng đến mức hét: "Quỷ đòi nợ!”
***
Khương Du ngay cả trạm y tế ở phía nam hay bắc cũng không biết, tất nhiên không có khả năng thật sự đến trạm y tế. Ra khỏi cửa, cô rẽ phải, trực tiếp đi lên con đường nhỏ hẻo lánh, đi về phía nhà Vương Hiểu.
Vương Hiểu từng nói, nhà cậu ở dưới chân núi phía nam núi Bắc Đẩu, căn nhà tranh nát nhất. Lời này thật sự không sai, có thể là do trong nhà chỉ có một già một trẻ, không có lao động tráng niên, nhà Vương Hiểu nhiều năm không được cải tạo, mái nhà làm bằng cỏ tranh đã chuyển sang màu đen, vách tường phía sau phòng bếp đã sụp một nửa, chỉ dùng hai khúc gỗ chống đỡ. Đây là nhà nguy hiểm biết bao!
Lúc Khương Du đi qua, Vương Hiểu vừa vặn xách một thùng sắt rỉ sét đi ra, nhìn thấy Khương Du, cậu nhớ tới đạo kinh lôi hôm nay, nhất thời khẩn trương đến mức tay cũng không biết để ở đâu.
“Cậu đây là đi đâu?” Khương Du nhướng mày, cười khanh khách nhìn cậu.
Vương Hiểu cúi đầu: "Em nói với bà đi... Ra đồng bắt cá trích bùn, lươn.”
Sau vụ thu hoạch mùa thu, lúa đã cắt, trên các cánh đồng nước thường có trẻ em đi bắt lươn bùn, nhặt lúa rơi xuống nước.
Khương Du vẫy vẫy tay với cậu, chờ cậu đến gần, Khương Du vỗ một hào vào tay cậu: "Lúc cậu đi bắt cá trích bùn, thuận tiện giúp tôi hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra trong sân phơi nắng chiều nay, đây là phí chạy việc vặt của cậu.”
Nhìn thấy tiền, mắt Vương Hiểu thẳng tắp, lúc cậu năm tuổi cha mẹ lần lượt qua đời, từ đó về sau cùng bà nội nương tựa lẫn nhau, phần lớn thân thích cũng không đi lại, cho dù là ngày lễ tết cũng không có người cho cậu tiền, nhiều lắm chỉ cho một nắm hạt dưa hai viên kẹo thì đã đuổi cậu đi. Cũng không phải cường điệu khi nói đây là số tiền lớn nhất mà cậu có trong 12 năm.
Vương Hiểu nuốt nước miếng: "Thật sự cho em?”
"Không cần thì trả lại cho chị." Khương Du làm bộ muốn cất tiền.
Vương Hiểu vội vàng nắm lấy tiền giấu sau lưng: "Muốn, em muốn, chị bảo em làm bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ làm gì!”
Khương Du vỗ vỗ đầu cậu: "Lúc này mới ngoan, làm việc cho tốt, làm cho chị hài lòng, qua hai ngày nữa dẫn em lên núi săn gà rừng ăn.”
Nghe nói lại có thịt ăn, Vương Hiểu hưng phấn đến ánh mắt sáng lên, vội vàng gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Chị yên tâm, em nhất định nghe ngóng rõ ràng.”
"Được, bắt cá trích xong trở về thì đến chuồng trâu tìm chị." Khương Du hẹn thời gian và địa điểm với cậu rồi rời đi.
Chu lão tam này, đi một chuyến tới sân phơi nắng, trở về lại không tiếc tốn hai hào tiền cũng muốn đẩy cô ra, khẳng định có chuyện gì quan trọng xảy ra. Đáng tiếc ông ta đã quên, trên đời này không có bức tường không lọt gió, ông ta cho rằng đẩy cô đi, cô sẽ không rõ ông ta muốn làm gì à?
Ngây thơ, ông ta không biết có câu nói có tiền có thể khiến quỷ làm việc à! Nếu để Chu lão tam biết, cô cầm tiền ông ta đưa đi tìm người tìm hiểu chuyện này, không biết ông ta sẽ tức giận thế nào, khuôn mặt giả vờ hiền lành kia còn giả vờ nổi hay không.
Kỳ thật khi hai vợ chồng nói chuyện trong phòng họ, Khương Du đã tỉnh. Rốt cuộc đây là một nơi xa lạ, cô không dám ngủ say, sở dĩ không nhúc nhích, một là lười nhúc nhích, thứ hai cũng là muốn nghe hai vợ chồng này nói chuyện, xem có thể từ trong đó có thêm chút tin tức naof hay không, gia tăng hiểu biết về người một nhà này.
Cho nên Phùng Tam Nương vừa đụng phải cánh tay cô, cô đã thuận thế mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Có việc?”
Phùng Tam Nương nhét một hào tiền cho cô, hạ thấp giọng nói: "Mẹ sợ chú Chu con tức giận, nói với ông ấy thân thể con không thoải mái, chú Chu đau lòng con, bảo con đến trạm y tế xem. Một hào tiền này con cầm, tiết kiệm chút, đừng tiêu xài bừa bãi.”
Khương Du bất động, Chu lão tam rõ ràng bảo bà lấy hai hào cho mình, người mẹ chỉ biết khóc và bán thảm này thế mà lại giấu mất một hào. Sao bà ta lại không dùng tác phong này để đối đãi với anh em Chu Kiến Thiết đi?
"Cầm lấy đi." Phùng Tam Nương đẩy Khương Du.
Khương Du: "Một hào không đủ để khám bệnh!”
Thật ra cô căn bản không biết đi khám bệnh cần tốn bao nhiêu tiền, nhưng đoán rằng Chu lão tam cũng sẽ không quá hào phóng, hai hào hẳn là tiêu chuẩn.
Phùng Tam Nương bị cô chọc tức muốn chết, nha đầu này rõ ràng không bị bệnh, cho cô một hào tiền là đủ rồi, cô còn không hài lòng, thật sự quá tham lam, hết lần này tới lần khác Chu lão tam bên ngoài lại gọi bà, bà không còn cách nào khác, lại nhét một hào tiền cho Khương Du: "Mau đi, mau đi, đi dạo một vòng đến trạm y tế rồi về.”
Cầm tiền, Khương Du phi thường thống khoái đồng ý.
Phùng Tam Nương che ngực lại, đau lòng đến mức hét: "Quỷ đòi nợ!”
***
Khương Du ngay cả trạm y tế ở phía nam hay bắc cũng không biết, tất nhiên không có khả năng thật sự đến trạm y tế. Ra khỏi cửa, cô rẽ phải, trực tiếp đi lên con đường nhỏ hẻo lánh, đi về phía nhà Vương Hiểu.
Vương Hiểu từng nói, nhà cậu ở dưới chân núi phía nam núi Bắc Đẩu, căn nhà tranh nát nhất. Lời này thật sự không sai, có thể là do trong nhà chỉ có một già một trẻ, không có lao động tráng niên, nhà Vương Hiểu nhiều năm không được cải tạo, mái nhà làm bằng cỏ tranh đã chuyển sang màu đen, vách tường phía sau phòng bếp đã sụp một nửa, chỉ dùng hai khúc gỗ chống đỡ. Đây là nhà nguy hiểm biết bao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Khương Du đi qua, Vương Hiểu vừa vặn xách một thùng sắt rỉ sét đi ra, nhìn thấy Khương Du, cậu nhớ tới đạo kinh lôi hôm nay, nhất thời khẩn trương đến mức tay cũng không biết để ở đâu.
“Cậu đây là đi đâu?” Khương Du nhướng mày, cười khanh khách nhìn cậu.
Vương Hiểu cúi đầu: "Em nói với bà đi... Ra đồng bắt cá trích bùn, lươn.”
Sau vụ thu hoạch mùa thu, lúa đã cắt, trên các cánh đồng nước thường có trẻ em đi bắt lươn bùn, nhặt lúa rơi xuống nước.
Khương Du vẫy vẫy tay với cậu, chờ cậu đến gần, Khương Du vỗ một hào vào tay cậu: "Lúc cậu đi bắt cá trích bùn, thuận tiện giúp tôi hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra trong sân phơi nắng chiều nay, đây là phí chạy việc vặt của cậu.”
Nhìn thấy tiền, mắt Vương Hiểu thẳng tắp, lúc cậu năm tuổi cha mẹ lần lượt qua đời, từ đó về sau cùng bà nội nương tựa lẫn nhau, phần lớn thân thích cũng không đi lại, cho dù là ngày lễ tết cũng không có người cho cậu tiền, nhiều lắm chỉ cho một nắm hạt dưa hai viên kẹo thì đã đuổi cậu đi. Cũng không phải cường điệu khi nói đây là số tiền lớn nhất mà cậu có trong 12 năm.
Vương Hiểu nuốt nước miếng: "Thật sự cho em?”
"Không cần thì trả lại cho chị." Khương Du làm bộ muốn cất tiền.
Vương Hiểu vội vàng nắm lấy tiền giấu sau lưng: "Muốn, em muốn, chị bảo em làm bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ làm gì!”
Khương Du vỗ vỗ đầu cậu: "Lúc này mới ngoan, làm việc cho tốt, làm cho chị hài lòng, qua hai ngày nữa dẫn em lên núi săn gà rừng ăn.”
Nghe nói lại có thịt ăn, Vương Hiểu hưng phấn đến ánh mắt sáng lên, vội vàng gật gật đầu, trịnh trọng nói: "Chị yên tâm, em nhất định nghe ngóng rõ ràng.”
"Được, bắt cá trích xong trở về thì đến chuồng trâu tìm chị." Khương Du hẹn thời gian và địa điểm với cậu rồi rời đi.
Chu lão tam này, đi một chuyến tới sân phơi nắng, trở về lại không tiếc tốn hai hào tiền cũng muốn đẩy cô ra, khẳng định có chuyện gì quan trọng xảy ra. Đáng tiếc ông ta đã quên, trên đời này không có bức tường không lọt gió, ông ta cho rằng đẩy cô đi, cô sẽ không rõ ông ta muốn làm gì à?
Ngây thơ, ông ta không biết có câu nói có tiền có thể khiến quỷ làm việc à! Nếu để Chu lão tam biết, cô cầm tiền ông ta đưa đi tìm người tìm hiểu chuyện này, không biết ông ta sẽ tức giận thế nào, khuôn mặt giả vờ hiền lành kia còn giả vờ nổi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro