Chương 15
2024-08-17 23:30:19
Nói lời tạm biệt với Vương Hiểu, Khương Du không đi chuồng trâu, mà là đến nhà ông Vương trước. Ông Vương sắp bảy mươi tuổi, ông nuôi trâu cả đời, kinh nghiệm phong phú, Khương Du chuẩn bị đi lấy kinh nghiệm từ ông, miễn cho mình gì cũng không hiểu, nuôi trâu ra vấn đề, về sau ngay cả cày ruộng kéo lương thực cũng không có vật nuôi để sử dụng.
Người thời đại này phần lớn đều rất thuần phác, sau khi biết ý đồ của Khương Du, ông Vương vô cùng vui vẻ, dốc hết kinh nghiệm nuôi bò mấy chục năm qua của mình, lại hưng trí bừng bừng nói với Khương Du tính nết của hai con trâu già này. Trước khi đi, còn không nhịn được lau mắt, tha thiết dặn dò Khương Du chăm sóc hai anh bạn trâu già cho tốt, có gì cần ông ấy hỗ trợ cứ việc nói.
Cảm ơn ông Vương, Khương Du trở về chuồng trâu.
Làm một nghề, yêu một dòng, việc đầu tiên Khương Du trở về chính là cầm chổi lên, quét dọn chuồng bò một lần, nhất định phải làm cho hai bảo bối của thôn này sống thật tốt, cũng làm cho người bên ngoài không chọn ra được sai lầm.
Rốt cuộc nhiều năm không tiến hành lao động thể lực, Khương Du quét dọn chuồng bò xong toát mồ hôi. Cô giơ tay lên quạt gió, vô cùng hoài niệm thuật thanh trần của Tu Chân Giới, vung tay lên, chuồng trâu đã sạch sẽ, nào cần phải lao tâm lao lực tự mình làm việc như vậy.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp, cho dù không thể tu luyện, cũng phải nghĩ biện pháp lợi dụng linh khí, nhất định phải làm cho mấy năm nay sống thoải mái tự tại hơn chút.
Khương Du suy nghĩ rất có tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng nhỏ phía sau chuồng trâu truyền đến tiếng tất tả.
Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Vương Hiểu xách thùng, đỏ mặt, kích động từ trong bụi cây chui ra, chạy đến trước mặt Khương Du, kiễng chân, đi đến bên tai Khương Du, nhỏ giọng nói: "Nghe được, Chu lão tam tối nay sẽ tới núi Bắc Đẩu làm lễ trời, cầu xin ông trời không mưa nữa, nghe nói đã được thôn trưởng đồng ý.”
Khóe miệng Khương Du giật giật: "Thôn trưởng còn tin chuyện này?”
Bây giờ có thể làm trưởng thôn cho dù không phải đảng viên, cũng phải là một phần tử tích cực, đi đầu làm chuyện mê tín dị đoan phong kiến, đây là tìm chết! Vạn nhất bị người ta cáo buộc, mất chức quan là chuyện nhỏ, mất mạng chuyện lớn.
Vương Hiểu nhún nhún vai, vẻ mặt không quan tâm: "Ai biết được!”
Khương Du lắc đầu, lại hỏi: "Chỉ có những chuyện này, còn nữa không?”
"Không còn." Vương Hiểu nói xong, xoa xoa tay, kề sát Khương Du, thần bí hề hề nói, "Chúng ta đi báo cáo đi, bọn họ đây là mê tín dị đoan phong kiến.”
Mí mắt Khương Du giật giật, nghĩ thầm, nhìn không ra mà, thằng nhóc này còn là một người đen lòng, mới 11 tuổi mà tâm ngoan như vậy. Cô bất động thanh sắc nhìn Vương Hiểu một cái, hỏi: "Vì sao? Họ không thù không oán với cậu.”
Vương Hiểu cười hắc hắc: "Chu lão tam không phải không tốt với chị sao? Chúng ta tố cáo ông ta làm mê tín dị đoan phong kiến, ông ta sẽ bị bắt đi phê đấu, bị ném lá rau, gánh phân trâu.”
Khương Du vỗ vỗ vai cậu, chính nghĩa nói: "Cậu nhóc, đừng lấy chị đây làm cớ. Cậu muốn báo cáo, trưởng thôn còn cả thôn dân lên núi tối nay đều sẽ bị phê đấu, cậu không có ý định lăn lộn trong thôn nữa, thì cũng đừng kéo tôi xuống nước!”
Đây chỉ là một phần nguyên nhân, còn có một phần nguyên nhân là, Khương Du thích thôn trưởng Thẩm Thiên Tường, đổi lại là trưởng thôn khác chưa chắc có thể có uy tín và công chính như ông ấy. Trước khi cải cách và mở cửa, cô tất nhiên phải ở lại thôn nhỏ này, Khương Du đương nhiên không hy vọng Thẩm Thiên Tường bị phê đấu, cô hy vọng thôn nhỏ này sẽ luôn bình yên trôi qua mấy năm gian nan này.
Đương nhiên quan trọng nhất là, một đoạn thời gian rất dài tương lai, cô tựa như cũng chỉ có đi theo con đường mê tín dị đoan phong kiến mới có thể che dấu sự khác thường của mình, làm cho mình sống thoải mái hơn chút. Cho nên càng không thể để cho thằng nhóc Vương Hiểu này đi tố cáo, bằng không sau này cô đi lừa gạt ai?
Thấy thái độ kiên quyết của Khương Du, Vương Hiểu ngập ngừng sờ sờ cằm: "Không đi thì không đi, em còn không phải muốn báo thù cho chị à.”
Mặc kệ thật hay giả, Khương Du đều nở nụ cười, hiền lành nói với cậu: "Vương Hiểu, cám ơn, tâm ý cậu tôi nhận. Nếu hôm nay chỉ có một mình Chu lão tam, ý kiến cậu có lẽ tôi sẽ tiếp thu. Nhưng cậu đừng quên, trưởng thôn và rất nhiều thôn dân khác, họ là vô tội, chúng tôi không thể bởi vì một người nào đó mà kéo rất nhiều người vô tội xuống nước. Không làm tổn thương người vô tội, đây hẳn là nguyên tắc cơ bản nhất để chúng ta làm người, tôi hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này, sau này cho dù làm gì, đều phải làm cho mình không thẹn với lòng!”
Khương Du không phải thánh mẫu, nhưng cô từ hậu thế đi tới, biết ở thời điểm này tạo thành bao nhiêu bi hoan ly hợp, không phát hiện thì thôi, nhìn thấy tất nhiên phải ngăn cản. Vương Hiểu tuổi còn nhỏ, không hiểu, cậu tùy tiện nói một câu, sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn cho thôn dân đi núi Bắc Đẩu tối nay.
Người thời đại này phần lớn đều rất thuần phác, sau khi biết ý đồ của Khương Du, ông Vương vô cùng vui vẻ, dốc hết kinh nghiệm nuôi bò mấy chục năm qua của mình, lại hưng trí bừng bừng nói với Khương Du tính nết của hai con trâu già này. Trước khi đi, còn không nhịn được lau mắt, tha thiết dặn dò Khương Du chăm sóc hai anh bạn trâu già cho tốt, có gì cần ông ấy hỗ trợ cứ việc nói.
Cảm ơn ông Vương, Khương Du trở về chuồng trâu.
Làm một nghề, yêu một dòng, việc đầu tiên Khương Du trở về chính là cầm chổi lên, quét dọn chuồng bò một lần, nhất định phải làm cho hai bảo bối của thôn này sống thật tốt, cũng làm cho người bên ngoài không chọn ra được sai lầm.
Rốt cuộc nhiều năm không tiến hành lao động thể lực, Khương Du quét dọn chuồng bò xong toát mồ hôi. Cô giơ tay lên quạt gió, vô cùng hoài niệm thuật thanh trần của Tu Chân Giới, vung tay lên, chuồng trâu đã sạch sẽ, nào cần phải lao tâm lao lực tự mình làm việc như vậy.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp, cho dù không thể tu luyện, cũng phải nghĩ biện pháp lợi dụng linh khí, nhất định phải làm cho mấy năm nay sống thoải mái tự tại hơn chút.
Khương Du suy nghĩ rất có tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy trong rừng nhỏ phía sau chuồng trâu truyền đến tiếng tất tả.
Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Vương Hiểu xách thùng, đỏ mặt, kích động từ trong bụi cây chui ra, chạy đến trước mặt Khương Du, kiễng chân, đi đến bên tai Khương Du, nhỏ giọng nói: "Nghe được, Chu lão tam tối nay sẽ tới núi Bắc Đẩu làm lễ trời, cầu xin ông trời không mưa nữa, nghe nói đã được thôn trưởng đồng ý.”
Khóe miệng Khương Du giật giật: "Thôn trưởng còn tin chuyện này?”
Bây giờ có thể làm trưởng thôn cho dù không phải đảng viên, cũng phải là một phần tử tích cực, đi đầu làm chuyện mê tín dị đoan phong kiến, đây là tìm chết! Vạn nhất bị người ta cáo buộc, mất chức quan là chuyện nhỏ, mất mạng chuyện lớn.
Vương Hiểu nhún nhún vai, vẻ mặt không quan tâm: "Ai biết được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Du lắc đầu, lại hỏi: "Chỉ có những chuyện này, còn nữa không?”
"Không còn." Vương Hiểu nói xong, xoa xoa tay, kề sát Khương Du, thần bí hề hề nói, "Chúng ta đi báo cáo đi, bọn họ đây là mê tín dị đoan phong kiến.”
Mí mắt Khương Du giật giật, nghĩ thầm, nhìn không ra mà, thằng nhóc này còn là một người đen lòng, mới 11 tuổi mà tâm ngoan như vậy. Cô bất động thanh sắc nhìn Vương Hiểu một cái, hỏi: "Vì sao? Họ không thù không oán với cậu.”
Vương Hiểu cười hắc hắc: "Chu lão tam không phải không tốt với chị sao? Chúng ta tố cáo ông ta làm mê tín dị đoan phong kiến, ông ta sẽ bị bắt đi phê đấu, bị ném lá rau, gánh phân trâu.”
Khương Du vỗ vỗ vai cậu, chính nghĩa nói: "Cậu nhóc, đừng lấy chị đây làm cớ. Cậu muốn báo cáo, trưởng thôn còn cả thôn dân lên núi tối nay đều sẽ bị phê đấu, cậu không có ý định lăn lộn trong thôn nữa, thì cũng đừng kéo tôi xuống nước!”
Đây chỉ là một phần nguyên nhân, còn có một phần nguyên nhân là, Khương Du thích thôn trưởng Thẩm Thiên Tường, đổi lại là trưởng thôn khác chưa chắc có thể có uy tín và công chính như ông ấy. Trước khi cải cách và mở cửa, cô tất nhiên phải ở lại thôn nhỏ này, Khương Du đương nhiên không hy vọng Thẩm Thiên Tường bị phê đấu, cô hy vọng thôn nhỏ này sẽ luôn bình yên trôi qua mấy năm gian nan này.
Đương nhiên quan trọng nhất là, một đoạn thời gian rất dài tương lai, cô tựa như cũng chỉ có đi theo con đường mê tín dị đoan phong kiến mới có thể che dấu sự khác thường của mình, làm cho mình sống thoải mái hơn chút. Cho nên càng không thể để cho thằng nhóc Vương Hiểu này đi tố cáo, bằng không sau này cô đi lừa gạt ai?
Thấy thái độ kiên quyết của Khương Du, Vương Hiểu ngập ngừng sờ sờ cằm: "Không đi thì không đi, em còn không phải muốn báo thù cho chị à.”
Mặc kệ thật hay giả, Khương Du đều nở nụ cười, hiền lành nói với cậu: "Vương Hiểu, cám ơn, tâm ý cậu tôi nhận. Nếu hôm nay chỉ có một mình Chu lão tam, ý kiến cậu có lẽ tôi sẽ tiếp thu. Nhưng cậu đừng quên, trưởng thôn và rất nhiều thôn dân khác, họ là vô tội, chúng tôi không thể bởi vì một người nào đó mà kéo rất nhiều người vô tội xuống nước. Không làm tổn thương người vô tội, đây hẳn là nguyên tắc cơ bản nhất để chúng ta làm người, tôi hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này, sau này cho dù làm gì, đều phải làm cho mình không thẹn với lòng!”
Khương Du không phải thánh mẫu, nhưng cô từ hậu thế đi tới, biết ở thời điểm này tạo thành bao nhiêu bi hoan ly hợp, không phát hiện thì thôi, nhìn thấy tất nhiên phải ngăn cản. Vương Hiểu tuổi còn nhỏ, không hiểu, cậu tùy tiện nói một câu, sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn cho thôn dân đi núi Bắc Đẩu tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro