Bị Để Ý
Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
2024-08-16 07:08:16
Trong toa xe còn có rất nhiều người không mua được vé, nên đều phải đứng, người người chen chúc. Cố Tri Ý phải vất vả lắm mới đến được chỗ lấy nước, vừa khéo phía trước còn có một người đang lấy, cô ở một bên chờ đợi, bên cạnh lại có một thím lớn tuổi đến bắt chuyện.
Cố Tri Ý cũng biết người thời này khá nhiệt tình, chỉ là người phụ nữ này lại giống như đang điều tra hộ khẩu vậy, lúc đầu cô còn lễ phép trả lời, sau đó cô trực tiếp lấy lý do bản thân không khỏe từ chối nói chuyện cùng bà ta
Bà ta có hơi ngại ngùng, sau đó lại biểu lộ trao đổi gì đó với người đàn ộng bên cạnh, gửi ám hiệu qua lại giữa họ với nhau.
Cố Tri Ý đều không nhìn thấy những hành động này của họ. Đến lúc cô lấy nước xong, thuận tiện đến nhà vệ sinh lau người một phen, lại quay trở lại chỗ ngồi, cô mảy may không biết có hai người đi theo sau lưng mình.
Chờ đến khi cô đã về đến nơi, ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn với thím Hoàng, sau đó uống một chút nước, lúc này, cảm giác khó chịu mới dần dần bị đè ép xuống. Cố Tri Ý dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà một bên khác, cha Lâm sau khi rời khỏi nhà nghỉ thì đi đến bưu điện của thị trấn, phát một bức điện báo cho Lâm Quân Trạch, báo lại thời gian cụ thể Cố Tri Ý ngồi xe lửa đến chỗ đó.
Điện báo sẽ đến sớm hơn xe lửa, bộ đội bên đó sẽ căn cứ vào thời gian xuất phát mà sắp xếp người đến đón ở trạm xe lửa, không đến nổi phải khiến cho Cố Tri Ý giống như con ruồi không đầu mà tìm người.
Vốn dĩ Cố Tri Ý đang dựa đầu vào cửa sổ xe, cô cũng đang tự hỏi làm thế nào để đối mặt với người chồng hời này đây.
Hai người đã kết hôn được bốn năm, mặc dù thời gian Lâm Quân Trạch ở nhà có thể đến được trên đầu ngón tay, nhưng dù sao họ cũ là vợ chồng cùng giường chung gối.
Hai người họ còn có hai đứa bé, còn sắp có đứa thứ ba nữa, nói thế nào thì dù anh có không hiểu hết được người vợ này nhưng cũng có thể hiểu đến bảy tám phần.
Cố Tri Ý chỉ cảm thấy việc cô bị vạch trần chỉ là chuyện sớm muộn. Lâm Quân Trạch lại tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, tuổi còn trẻ đã thăng được nhanh như thế thì năng lực của anh cũng phải tương đương.
Nhưng nếu phải giải thích thì nên nói thế nào? Nói rằng đã xảy ra một biến cố rất lớn?
Dù một người gặp phải biến cố lớn cỡ nào cũng sẽ không thể trong một khoảng thời gian ngắn đã thay đổi nhiều như thế, còn chưa nói đến Cố Tri Ý cũng chỉ ở nhà, làm sao có nổi một biến cố gì lớn. Thật sự có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ.
Cụ thể thế nào còn phải xem Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý cũng chưa nghĩ ra về sau nên làm thế nào.
Mà trong lúc cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông trung niên đã đi theo phía sau Cố Tri Ý đến lô ghế của cô, xác định vị trí của cô.
Sau khi trờ về, ông ta lập tức thương lượng với người phụ nữ trung niên kia một phen.
Lúc Cố Tri Ý ở nhà nghỉ, cô đã thay cho mình một bộ quần áo theo kiểu những người phụ nữ nông thôn hay mặc, trên đó còn có vài miếng vá, cô không mặc quần áo có vẻ thời thượng như trước nữa.
Cố Tri Ý cũng biết người thời này khá nhiệt tình, chỉ là người phụ nữ này lại giống như đang điều tra hộ khẩu vậy, lúc đầu cô còn lễ phép trả lời, sau đó cô trực tiếp lấy lý do bản thân không khỏe từ chối nói chuyện cùng bà ta
Bà ta có hơi ngại ngùng, sau đó lại biểu lộ trao đổi gì đó với người đàn ộng bên cạnh, gửi ám hiệu qua lại giữa họ với nhau.
Cố Tri Ý đều không nhìn thấy những hành động này của họ. Đến lúc cô lấy nước xong, thuận tiện đến nhà vệ sinh lau người một phen, lại quay trở lại chỗ ngồi, cô mảy may không biết có hai người đi theo sau lưng mình.
Chờ đến khi cô đã về đến nơi, ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn với thím Hoàng, sau đó uống một chút nước, lúc này, cảm giác khó chịu mới dần dần bị đè ép xuống. Cố Tri Ý dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà một bên khác, cha Lâm sau khi rời khỏi nhà nghỉ thì đi đến bưu điện của thị trấn, phát một bức điện báo cho Lâm Quân Trạch, báo lại thời gian cụ thể Cố Tri Ý ngồi xe lửa đến chỗ đó.
Điện báo sẽ đến sớm hơn xe lửa, bộ đội bên đó sẽ căn cứ vào thời gian xuất phát mà sắp xếp người đến đón ở trạm xe lửa, không đến nổi phải khiến cho Cố Tri Ý giống như con ruồi không đầu mà tìm người.
Vốn dĩ Cố Tri Ý đang dựa đầu vào cửa sổ xe, cô cũng đang tự hỏi làm thế nào để đối mặt với người chồng hời này đây.
Hai người đã kết hôn được bốn năm, mặc dù thời gian Lâm Quân Trạch ở nhà có thể đến được trên đầu ngón tay, nhưng dù sao họ cũ là vợ chồng cùng giường chung gối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ còn có hai đứa bé, còn sắp có đứa thứ ba nữa, nói thế nào thì dù anh có không hiểu hết được người vợ này nhưng cũng có thể hiểu đến bảy tám phần.
Cố Tri Ý chỉ cảm thấy việc cô bị vạch trần chỉ là chuyện sớm muộn. Lâm Quân Trạch lại tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, tuổi còn trẻ đã thăng được nhanh như thế thì năng lực của anh cũng phải tương đương.
Nhưng nếu phải giải thích thì nên nói thế nào? Nói rằng đã xảy ra một biến cố rất lớn?
Dù một người gặp phải biến cố lớn cỡ nào cũng sẽ không thể trong một khoảng thời gian ngắn đã thay đổi nhiều như thế, còn chưa nói đến Cố Tri Ý cũng chỉ ở nhà, làm sao có nổi một biến cố gì lớn. Thật sự có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ.
Cụ thể thế nào còn phải xem Lâm Quân Trạch, Cố Tri Ý cũng chưa nghĩ ra về sau nên làm thế nào.
Mà trong lúc cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người đàn ông trung niên đã đi theo phía sau Cố Tri Ý đến lô ghế của cô, xác định vị trí của cô.
Sau khi trờ về, ông ta lập tức thương lượng với người phụ nữ trung niên kia một phen.
Lúc Cố Tri Ý ở nhà nghỉ, cô đã thay cho mình một bộ quần áo theo kiểu những người phụ nữ nông thôn hay mặc, trên đó còn có vài miếng vá, cô không mặc quần áo có vẻ thời thượng như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro