Châm Cứu
2024-08-11 19:39:30
Tiến vào khu nhà xưởng, đập vào mắt là một dãy nhà ống.
Có tốp năm, tốp ba bà thím đang ngồi tán dóc, cũng có công nhân trực ca đêm vừa tan ca, đang giặt quần áo lao động, còn có người ngồi xổm ở cửa ăn điểm tâm,… Khắp nơi tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Nhìn thấy Mộc Ly và chủ nhiệm Giang, tất cả mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ đánh giá họ, thậm chí, trong mắt họ còn xen lẫn một tia hâm mộ. Bọn họ cũng muốn có một chiếc xe đạp, có điều với tiền lương của họ thì phải dành dụm ít nhất nửa năm mới đủ mua một chiếc.
“Đến rồi, chính là chỗ này”, chủ nhiệm Giang dừng xe lại, chỉ vào một tòa nhà ống.
Mộc Ly ngước mắt nhìn, tòa nhà này cũng không quá khác biệt so với những tòa nhà còn lại, chỉ là thoạt nhìn nó có vẻ mới hơn mà thôi.
Sau khi khóa kỹ xe đạp, chủ nhiệm Giang dẫn theo Mộc Ly đi vào tòa nhà.
Nhà lãnh đạo của vợ ông ta ở lầu hai, chủ nhiệm Giang bước đến gõ cửa, một lát sau, một bà bác tóc hoa râm ra mở cửa, nhìn thấy chủ nhiệm Giang và Mộc Ly, bà đánh giá hai người một lượt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Các người tìm ai?”
“Tôi là Giang Hạ, chồng của Cố Ngọc Đình”, Giang Hạ tự giới thiệu.
“À, vào đi”, bà bác liền mở rộng cửa, rồi lùi ra sau, nhường đường cho Giang Hạ và Mộc Ly đi vào. Sáng hôm nay bà có nghe con trai nói rằng chồng của Cố Ngọc Đình sẽ dẫn người đến xem bệnh giúp cho ông nhà bà.
Bà liếc nhìn Mộc Ly, không khỏi nhíu mày, đừng nói là cô gái trẻ này nhé? Dáng vẻ của cô ta không giống một bác sĩ chút nào, trái lại, Giang Hạ trông còn giống hơn.
Bước vào nhà, Mộc Ly đã ngửi thấy mùi thuốc.
“Chúng tôi có thể vào xem người bệnh trước được không?”, Giang Hạ dò hỏi.
“Hai người theo tôi vào đây”, bà bác dẫn hai người đi đến trước một căn phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi.
Ông lão đang nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì mở mắt ra, ông ta nhìn Giang Hạ và Mộc Ly một thoáng, sau đó lại nhắm mắt lại. Từ sau khi mắc phải căn bệnh này, mỗi ngày ông ta đều bị tra tấn, nếu không phải vì không yên lòng vợ mình, ông ta đã sớm lựa chọn cái chết.
Giang Hạ quay đầu nhìn Mộc Ly.
Cô gật đầu, rồi bước lên trước, ngón tay thon dài đặt lên mạch của ông lão, từng giây từng phút trôi qua, mày cô ngày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Ly, trong lòng Giang Hạ tràn đầy nghi hoặc, tuy nhiên, ông ta không dám quấy rầy cô vào lúc này.
Mộc Ly thu tay lại: “Ông ấy không mắc bệnh, mà là trúng độc”.
“Trúng độc?”, Giang Hạ và bà bác đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mộc Ly gật đầu: “Ông ấy trúng độc Gỗ Mun Đen, nếu tôi đoán không sai, hẳn là trước khi mắc bệnh, ông ấy thường xuyên tiếp xúc với một món đồ”.
Ông lão mở to mắt, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, ông ta chăm chú nhìn Mộc Ly: “Tôi thật sự bị trúng độc?”
Con dấu làm từ Gỗ Mun Đen kia được ông ta tìm thấy ở chợ đen, bởi vì trông rất đẹp nên ông ta thường xuyên lấy nó ra mân mê.
Mộc Ly gật đầu: “Trong Gỗ Mun Đen có một loại dịch màu tím ánh kim, nếu tiếp xúc trong một thời gian dài thì sẽ bị trúng độc. Có phải lúc ban đầu, ông thường hay choáng váng, cảm thấy mất sức, sau đó là thượng thổ hạ tả, hiện tại, trước mắt ông thường xuất hiện bóng mờ, hơn nữa, toàn thân còn bị co giật”.
“Đúng vậy, chính là những triệu chứng này”, ông lão kích động gật đầu. Cô gái này trông còn rất trẻ, không ngờ một cô gái trẻ lại có được bản lĩnh như vậy, hơn nữa, cô ấy cũng không nói mấy câu quá khó nghe.
“Vậy có thể chữa được hay không?”, đây là chuyện mà bà bác quan tâm nhất. Bà và ông đã sánh vai bên nhau suốt mấy chục năm, vượt qua hoạn nạn, gian khó, bà không nỡ để ông rời đi.
“Được, tuy nhiên, tôi phải xem khối Gỗ Mun Đen kia trước đã”.
“Để tôi đi lấy cho cô”, bà bác ra khỏi phòng, chỉ một lát sau, bà cầm một cái hộp gỗ nhỏ đi vào. Ngày thường, ông nhà bà xem thứ này như bảo bối, vẫn luôn giấu kỹ trong phòng, ngay cả bà cũng không được đụng vào.
Có tốp năm, tốp ba bà thím đang ngồi tán dóc, cũng có công nhân trực ca đêm vừa tan ca, đang giặt quần áo lao động, còn có người ngồi xổm ở cửa ăn điểm tâm,… Khắp nơi tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Nhìn thấy Mộc Ly và chủ nhiệm Giang, tất cả mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ đánh giá họ, thậm chí, trong mắt họ còn xen lẫn một tia hâm mộ. Bọn họ cũng muốn có một chiếc xe đạp, có điều với tiền lương của họ thì phải dành dụm ít nhất nửa năm mới đủ mua một chiếc.
“Đến rồi, chính là chỗ này”, chủ nhiệm Giang dừng xe lại, chỉ vào một tòa nhà ống.
Mộc Ly ngước mắt nhìn, tòa nhà này cũng không quá khác biệt so với những tòa nhà còn lại, chỉ là thoạt nhìn nó có vẻ mới hơn mà thôi.
Sau khi khóa kỹ xe đạp, chủ nhiệm Giang dẫn theo Mộc Ly đi vào tòa nhà.
Nhà lãnh đạo của vợ ông ta ở lầu hai, chủ nhiệm Giang bước đến gõ cửa, một lát sau, một bà bác tóc hoa râm ra mở cửa, nhìn thấy chủ nhiệm Giang và Mộc Ly, bà đánh giá hai người một lượt, tỏ vẻ nghi hoặc: “Các người tìm ai?”
“Tôi là Giang Hạ, chồng của Cố Ngọc Đình”, Giang Hạ tự giới thiệu.
“À, vào đi”, bà bác liền mở rộng cửa, rồi lùi ra sau, nhường đường cho Giang Hạ và Mộc Ly đi vào. Sáng hôm nay bà có nghe con trai nói rằng chồng của Cố Ngọc Đình sẽ dẫn người đến xem bệnh giúp cho ông nhà bà.
Bà liếc nhìn Mộc Ly, không khỏi nhíu mày, đừng nói là cô gái trẻ này nhé? Dáng vẻ của cô ta không giống một bác sĩ chút nào, trái lại, Giang Hạ trông còn giống hơn.
Bước vào nhà, Mộc Ly đã ngửi thấy mùi thuốc.
“Chúng tôi có thể vào xem người bệnh trước được không?”, Giang Hạ dò hỏi.
“Hai người theo tôi vào đây”, bà bác dẫn hai người đi đến trước một căn phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc nồng nặc liền xộc vào mũi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão đang nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì mở mắt ra, ông ta nhìn Giang Hạ và Mộc Ly một thoáng, sau đó lại nhắm mắt lại. Từ sau khi mắc phải căn bệnh này, mỗi ngày ông ta đều bị tra tấn, nếu không phải vì không yên lòng vợ mình, ông ta đã sớm lựa chọn cái chết.
Giang Hạ quay đầu nhìn Mộc Ly.
Cô gật đầu, rồi bước lên trước, ngón tay thon dài đặt lên mạch của ông lão, từng giây từng phút trôi qua, mày cô ngày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Ly, trong lòng Giang Hạ tràn đầy nghi hoặc, tuy nhiên, ông ta không dám quấy rầy cô vào lúc này.
Mộc Ly thu tay lại: “Ông ấy không mắc bệnh, mà là trúng độc”.
“Trúng độc?”, Giang Hạ và bà bác đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mộc Ly gật đầu: “Ông ấy trúng độc Gỗ Mun Đen, nếu tôi đoán không sai, hẳn là trước khi mắc bệnh, ông ấy thường xuyên tiếp xúc với một món đồ”.
Ông lão mở to mắt, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, ông ta chăm chú nhìn Mộc Ly: “Tôi thật sự bị trúng độc?”
Con dấu làm từ Gỗ Mun Đen kia được ông ta tìm thấy ở chợ đen, bởi vì trông rất đẹp nên ông ta thường xuyên lấy nó ra mân mê.
Mộc Ly gật đầu: “Trong Gỗ Mun Đen có một loại dịch màu tím ánh kim, nếu tiếp xúc trong một thời gian dài thì sẽ bị trúng độc. Có phải lúc ban đầu, ông thường hay choáng váng, cảm thấy mất sức, sau đó là thượng thổ hạ tả, hiện tại, trước mắt ông thường xuất hiện bóng mờ, hơn nữa, toàn thân còn bị co giật”.
“Đúng vậy, chính là những triệu chứng này”, ông lão kích động gật đầu. Cô gái này trông còn rất trẻ, không ngờ một cô gái trẻ lại có được bản lĩnh như vậy, hơn nữa, cô ấy cũng không nói mấy câu quá khó nghe.
“Vậy có thể chữa được hay không?”, đây là chuyện mà bà bác quan tâm nhất. Bà và ông đã sánh vai bên nhau suốt mấy chục năm, vượt qua hoạn nạn, gian khó, bà không nỡ để ông rời đi.
“Được, tuy nhiên, tôi phải xem khối Gỗ Mun Đen kia trước đã”.
“Để tôi đi lấy cho cô”, bà bác ra khỏi phòng, chỉ một lát sau, bà cầm một cái hộp gỗ nhỏ đi vào. Ngày thường, ông nhà bà xem thứ này như bảo bối, vẫn luôn giấu kỹ trong phòng, ngay cả bà cũng không được đụng vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro