Gỗ Mun Đen
2024-08-11 19:39:30
Mộc Ly nhận lấy hộp gỗ, mở ra xem thì thấy bên trong là một con dấu màu đen có kích cỡ bằng ngón cái. Bởi vì thường xuyên có người vuốt ve nên bề mặt con dấu bóng loáng như bôi mỡ.
“Chủ nhân! Em muốn cái này”, giọng rắn lục nhỏ vang lên bên tai Mộc Ly.
“Sau này ta tìm cái khác cho mi”, đây là đồ của người khác, cô không có quyền lấy đưa cho rắn lục nhỏ.
Rắn lục nhỏ thất vọng cúi đầu.
Mộc Ly đậy hộp gỗ lại, đưa cho bà bác: “Sau này đừng có lấy ra vuốt ve nữa”.
Bà bác nhận lấy hộp gỗ rồi tiện tay ném vào thúng rác bên cạnh: “Ai mà dám vuốt ve thứ hại người này nữa chứ? Tiểu thần y, cầu xin cô hãy cứu lấy ông nhà tôi”.
Giang Hạ cũng quay sang nhìn Mộc Ly. Trúng độc và sinh bệnh là hai việc khác nhau, không biết cô có thể giải độc được không?
“Bà đừng lo lắng, giờ tôi sẽ trị cho ông ấy”, Mộc Ly lấy ngân châm từ trong túi ra, sau khi nhờ Giang Hạ hỗ trợ tiêu độc, cô liền đâm vào huyệt đạo ở đầu ông lão. Châm pháp mà cô dùng chính là Quỷ Y Thập Tam Châm.
Châm thứ nhất vào quỷ cung, tức nhân trung, sâu 3 phần, hạ kim bên trái, xuất kim bên phải. Châm thứ hai vào quỷ tín, đâm sâu 3 phần, châm thứ ba vào quỷ lũy, đâm sâu 2 phần,…
Giang Hạ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tay Mộc Ly, động tác của cô vô cùng trôi chảy, mỗi một châm hạ xuống nhanh chóng, lưu loát. Thấy vậy, trong lòng ông ta càng thêm bội phục cô, tuổi còn nhỏ mà đã có y thuật lợi hại như vậy.
Ngày hôm qua, sau khi Mộc Ly đi khỏi, ông ta đã nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra về cô, có điều, thân phận của cô chỉ là một cô gái nhỏ ở nông thôn, không cha không mẹ, ngay cả con chữ cũng không biết, ông ta thật sự nghĩ không thông, sao cô ấy lại có thể có được y thuật lợi hại như vậy, rốt cuộc là ai đã chỉ dạy cô ấy?
Ông lão cảm thấy ở ngực dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến ông ta vô cùng khó chịu, ông ta có cảm giác trong cổ họng hơi tanh, nhịn không được liền nôn ra một búng máu.
“Ông ơi!”, bà bác bị dọa tái mặt, đang định xông lên thì bị Giang Hạ kéo lại: “Đừng gấp, không sao đâu!”
Mộc Ly rút ngân châm ra, đưa tay lau mồ hôi túa ra trên thái dương, với thân thể của cô hiện tại, sử dụng Quỷ Y Thập Tam Châm thật sự chịu không nổi: “Đã không có việc gì nữa rồi, độc đã được giải!”
“Thật ư?”, bà bác vừa mừng vừa sợ nhìn Mộc Ly, bà kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng. Tốt quá! Thật tốt quá!
“Tôi kê một đơn thuốc, đợi lát nữa bà bảo người đến tiệm thuốc bốc thuốc, uống vài ngày là khỏi hẳn”, Mộc Ly thu ngân châm vào túi.
“Cám ơn Tiểu thần y…”, ông lão cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, từ sau khi mắc bệnh, đã lâu rồi ông ta không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Ông liếc mắt ra hiệu cho vợ mình.
Bà bác lập tức hiểu ra, vội móc tiền trong túi ra đưa cho Mộc Ly: “Tiểu thần y, cô nhận số tiền này đi”.
Chỉ cần sức khỏe của ông nhà bà khôi phục, có tốn nhiều tiền hơn nữa thì bà cũng bằng lòng.
Mộc Ly đẩy tiền trở về: “Nếu được, bà có thể cho tôi khối Gỗ Mun Đen kia không?”
Dù sao bọn họ cũng đã ném đi, chi bằng cô xin về cho rắn lục nhỏ chơi.
“Không phải thứ này có độc à?”, bà bác liếc nhìn con dấu Gỗ Mun nằm chỏng chơ trong thùng rác bằng ánh mắt khó hiểu.
Mộc Ly mỉm cười: “Tôi là bác sĩ, tôi không sợ trúng độc”.
“Cũng đúng”, bà cười, nhặt cái hộp gỗ lên và đưa cho Mộc Ly, kể cả tiền cũng đưa cho cô: “Cô cũng nhận lấy số tiền này đây, đây là tiền mà chúng tôi nên trả”.
Từ sau khi ông nhà bà sinh bệnh, bọn họ đã tìm đến không ít bác sĩ, nhưng chẳng ai tra ra được nguyên nhân, hôm nay, Mộc Ly chẳng những tìm được nguyên nhân bệnh lại còn chữa khỏi cho ông ấy, đồng thời cũng ngăn ngừa nguồn bệnh, thử hỏi sao bà ta có thể không trả tiền cho được.
Mộc Ly nhận lấy hộp gỗ nhỏ, lại lần nữa đẩy tiền trở về: “Tôi chỉ thu phí xem bệnh một lần”. Cô huơ huơ hộp gỗ trong tay.
“Chủ nhân! Em muốn cái này”, giọng rắn lục nhỏ vang lên bên tai Mộc Ly.
“Sau này ta tìm cái khác cho mi”, đây là đồ của người khác, cô không có quyền lấy đưa cho rắn lục nhỏ.
Rắn lục nhỏ thất vọng cúi đầu.
Mộc Ly đậy hộp gỗ lại, đưa cho bà bác: “Sau này đừng có lấy ra vuốt ve nữa”.
Bà bác nhận lấy hộp gỗ rồi tiện tay ném vào thúng rác bên cạnh: “Ai mà dám vuốt ve thứ hại người này nữa chứ? Tiểu thần y, cầu xin cô hãy cứu lấy ông nhà tôi”.
Giang Hạ cũng quay sang nhìn Mộc Ly. Trúng độc và sinh bệnh là hai việc khác nhau, không biết cô có thể giải độc được không?
“Bà đừng lo lắng, giờ tôi sẽ trị cho ông ấy”, Mộc Ly lấy ngân châm từ trong túi ra, sau khi nhờ Giang Hạ hỗ trợ tiêu độc, cô liền đâm vào huyệt đạo ở đầu ông lão. Châm pháp mà cô dùng chính là Quỷ Y Thập Tam Châm.
Châm thứ nhất vào quỷ cung, tức nhân trung, sâu 3 phần, hạ kim bên trái, xuất kim bên phải. Châm thứ hai vào quỷ tín, đâm sâu 3 phần, châm thứ ba vào quỷ lũy, đâm sâu 2 phần,…
Giang Hạ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tay Mộc Ly, động tác của cô vô cùng trôi chảy, mỗi một châm hạ xuống nhanh chóng, lưu loát. Thấy vậy, trong lòng ông ta càng thêm bội phục cô, tuổi còn nhỏ mà đã có y thuật lợi hại như vậy.
Ngày hôm qua, sau khi Mộc Ly đi khỏi, ông ta đã nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra về cô, có điều, thân phận của cô chỉ là một cô gái nhỏ ở nông thôn, không cha không mẹ, ngay cả con chữ cũng không biết, ông ta thật sự nghĩ không thông, sao cô ấy lại có thể có được y thuật lợi hại như vậy, rốt cuộc là ai đã chỉ dạy cô ấy?
Ông lão cảm thấy ở ngực dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến ông ta vô cùng khó chịu, ông ta có cảm giác trong cổ họng hơi tanh, nhịn không được liền nôn ra một búng máu.
“Ông ơi!”, bà bác bị dọa tái mặt, đang định xông lên thì bị Giang Hạ kéo lại: “Đừng gấp, không sao đâu!”
Mộc Ly rút ngân châm ra, đưa tay lau mồ hôi túa ra trên thái dương, với thân thể của cô hiện tại, sử dụng Quỷ Y Thập Tam Châm thật sự chịu không nổi: “Đã không có việc gì nữa rồi, độc đã được giải!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ư?”, bà bác vừa mừng vừa sợ nhìn Mộc Ly, bà kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng. Tốt quá! Thật tốt quá!
“Tôi kê một đơn thuốc, đợi lát nữa bà bảo người đến tiệm thuốc bốc thuốc, uống vài ngày là khỏi hẳn”, Mộc Ly thu ngân châm vào túi.
“Cám ơn Tiểu thần y…”, ông lão cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, từ sau khi mắc bệnh, đã lâu rồi ông ta không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.
Ông liếc mắt ra hiệu cho vợ mình.
Bà bác lập tức hiểu ra, vội móc tiền trong túi ra đưa cho Mộc Ly: “Tiểu thần y, cô nhận số tiền này đi”.
Chỉ cần sức khỏe của ông nhà bà khôi phục, có tốn nhiều tiền hơn nữa thì bà cũng bằng lòng.
Mộc Ly đẩy tiền trở về: “Nếu được, bà có thể cho tôi khối Gỗ Mun Đen kia không?”
Dù sao bọn họ cũng đã ném đi, chi bằng cô xin về cho rắn lục nhỏ chơi.
“Không phải thứ này có độc à?”, bà bác liếc nhìn con dấu Gỗ Mun nằm chỏng chơ trong thùng rác bằng ánh mắt khó hiểu.
Mộc Ly mỉm cười: “Tôi là bác sĩ, tôi không sợ trúng độc”.
“Cũng đúng”, bà cười, nhặt cái hộp gỗ lên và đưa cho Mộc Ly, kể cả tiền cũng đưa cho cô: “Cô cũng nhận lấy số tiền này đây, đây là tiền mà chúng tôi nên trả”.
Từ sau khi ông nhà bà sinh bệnh, bọn họ đã tìm đến không ít bác sĩ, nhưng chẳng ai tra ra được nguyên nhân, hôm nay, Mộc Ly chẳng những tìm được nguyên nhân bệnh lại còn chữa khỏi cho ông ấy, đồng thời cũng ngăn ngừa nguồn bệnh, thử hỏi sao bà ta có thể không trả tiền cho được.
Mộc Ly nhận lấy hộp gỗ nhỏ, lại lần nữa đẩy tiền trở về: “Tôi chỉ thu phí xem bệnh một lần”. Cô huơ huơ hộp gỗ trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro