[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Cô Không Dám Tư...
2024-09-09 10:05:06
Trên xe có rất nhiều người xuống, từng người một đều nhìn về
phía mình, nhưng Lục Vân Thăng hoàn toàn không nhận ra, ánh mắt không ngừng tìm
kiếm mục tiêu trong đám đông.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với ánh nhìn của người khác.
Hồi nhỏ không hiểu, cũng không thích bị người khác nhìn như vậy, mẹ nói mọi người nhìn anh là vì anh đẹp trai.
Đây là ưu điểm, đừng tự ti, ngược lại phải tự tin, người khác muốn đẹp trai như vậy còn không có cơ hội.
Nhưng ba anh lại nói, đàn ông không cần đẹp trai, đàn ông phải có sức mạnh, phải kiên cường, phải mạnh mẽ, phải có khả năng bảo vệ đất nước, để vợ con có thể dựa vào.
So với lời dạy của ba, Lục Vân Thăng thấy lời mẹ nói giống như lý lẽ méo mó.
Vì vậy, sau khi tốt nghiệp trung học, anh đã dứt khoát nhập ngũ, anh cảm thấy đây mới là việc mà một người đàn ông nên làm.
Ánh mắt của Lục Vân Thăng liên tục đảo qua đảo lại trong đám đông.
Dần dần.
Người trên sân ga ngày càng ít, anh tưởng không phải chuyến tàu này, vừa định hạ tấm biển xuống thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên tàu.
Cô ấy mặc rất giản dị, ngược lại càng tôn lên làn da trắng nõn, đôi mắt to đó như biết nói, giống như những vì sao vậy.
Lúc này, Khương Nghiên vừa vặn theo đám đông nhìn lại, cô mỉm cười, giống như muôn hoa trên núi đột nhiên nở rộ, rực rỡ và nồng nhiệt.
Tai Lục Vân Thăng đỏ bừng lên trong nháy mắt, vội vàng dời mắt đi, tim đập thình thịch. Anh chưa bao giờ biết thế nào là bối rối, nhưng lúc này đây anh lại có cảm giác này.
Nhưng trên thực tế, Khương Nghiên căn bản không phải cười với anh, mà là với lời trêu chọc của Trịnh Tuệ.
Nhìn anh lính đẹp trai bên kia, Khương Nghiên không khỏi cảm thán trong lòng.
Thôi!
Nếu có thể trở thành vợ anh, ngày nào cũng ngắm khuôn mặt như vậy, còn có thể tùy tiện sờ mó thân hình tuyệt vời như vậy.
Cô không dám tưởng tượng điều đó hạnh phúc đến mức nào.
Thật đáng tiếc là của người khác, nhưng người chồng hời hợt của cô m lại không đích thân đến đón cô, tốt nhất là có lý do chính đáng, nếu không cô sẽ mách bà mẹ chồng tương lai, cáo trạng Lục Vân Thăng.
Đã nói sẽ đối xử tốt với cô ấy, kết quả là lần đầu tiên gặp mặt lại không coi trọng.
Hừ!
Khương Nghiên càng nghĩ càng tức giận.
Lục Vân Thăng vừa mới bình tĩnh lại thì phát hiện cô gái giống như những vì sao kia tách khỏi đám đông đi về phía mình.
Là cô ấy sao?
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Lục Vân Thăng lại một lần nữa đập thình thịch, nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng anh đã quen với việc mặt lạnh, cảm xúc không biểu hiện ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với ánh nhìn của người khác.
Hồi nhỏ không hiểu, cũng không thích bị người khác nhìn như vậy, mẹ nói mọi người nhìn anh là vì anh đẹp trai.
Đây là ưu điểm, đừng tự ti, ngược lại phải tự tin, người khác muốn đẹp trai như vậy còn không có cơ hội.
Nhưng ba anh lại nói, đàn ông không cần đẹp trai, đàn ông phải có sức mạnh, phải kiên cường, phải mạnh mẽ, phải có khả năng bảo vệ đất nước, để vợ con có thể dựa vào.
So với lời dạy của ba, Lục Vân Thăng thấy lời mẹ nói giống như lý lẽ méo mó.
Vì vậy, sau khi tốt nghiệp trung học, anh đã dứt khoát nhập ngũ, anh cảm thấy đây mới là việc mà một người đàn ông nên làm.
Ánh mắt của Lục Vân Thăng liên tục đảo qua đảo lại trong đám đông.
Dần dần.
Người trên sân ga ngày càng ít, anh tưởng không phải chuyến tàu này, vừa định hạ tấm biển xuống thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên tàu.
Cô ấy mặc rất giản dị, ngược lại càng tôn lên làn da trắng nõn, đôi mắt to đó như biết nói, giống như những vì sao vậy.
Lúc này, Khương Nghiên vừa vặn theo đám đông nhìn lại, cô mỉm cười, giống như muôn hoa trên núi đột nhiên nở rộ, rực rỡ và nồng nhiệt.
Tai Lục Vân Thăng đỏ bừng lên trong nháy mắt, vội vàng dời mắt đi, tim đập thình thịch. Anh chưa bao giờ biết thế nào là bối rối, nhưng lúc này đây anh lại có cảm giác này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trên thực tế, Khương Nghiên căn bản không phải cười với anh, mà là với lời trêu chọc của Trịnh Tuệ.
Nhìn anh lính đẹp trai bên kia, Khương Nghiên không khỏi cảm thán trong lòng.
Thôi!
Nếu có thể trở thành vợ anh, ngày nào cũng ngắm khuôn mặt như vậy, còn có thể tùy tiện sờ mó thân hình tuyệt vời như vậy.
Cô không dám tưởng tượng điều đó hạnh phúc đến mức nào.
Thật đáng tiếc là của người khác, nhưng người chồng hời hợt của cô m lại không đích thân đến đón cô, tốt nhất là có lý do chính đáng, nếu không cô sẽ mách bà mẹ chồng tương lai, cáo trạng Lục Vân Thăng.
Đã nói sẽ đối xử tốt với cô ấy, kết quả là lần đầu tiên gặp mặt lại không coi trọng.
Hừ!
Khương Nghiên càng nghĩ càng tức giận.
Lục Vân Thăng vừa mới bình tĩnh lại thì phát hiện cô gái giống như những vì sao kia tách khỏi đám đông đi về phía mình.
Là cô ấy sao?
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Lục Vân Thăng lại một lần nữa đập thình thịch, nhất thời có chút hoảng loạn, nhưng anh đã quen với việc mặt lạnh, cảm xúc không biểu hiện ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro