[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Xuyên Vào Những...
2024-09-09 10:05:06
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Khương Nghiên, mày đứng lên, đừng tưởng rằng giả bệnh thì có thể tránh được.”
“Nhà họ Khương nuôi mày nhiều năm như vậy, đâu là lúc mày nên hồi báo, cho dù mày muốn gả cho Lục Vân Thăng hay không thì mày cũng phải gả.”
“Ba nói nếu không gả thì phải xuống nông thôn, nhà họ Khương không nuôi người rảnh rỗi.”
…
Khương Nghiên hoa mắt váng đầu, cơ thể còn rét run từng đợt, cô còn đang khó chịu mà bên tai vẫn truyền đến một loạt tiếng ngạo mạn, còn bị người ta kéo khỏi ổ chăn.
Nghe thấy tiếng này thì cô cũng biết người kia là ai, chính là người em gái thường xuyên bắt nạt nguyên chủ, Khương Mạt.
Khương Mạt đã được sủng ái tử nhỏ, còn nguyên chủ chỉ là dưỡng nữ có cũng được không có cũng không sao.
Khi ông cụ Khương còn sống thì cuộc sống nguyên chủ còn đỡ, nhưng mấy năm trước sau khi ông cụ qua đời, nguyên chủ hoàn toàn biến thành nhân vật râu ria của nhà họ Khương. Cho dù sinh bệnh cũng không có ai quan tâm, tối hôm qua sốt suốt cả đêm cho nên trực tiếp chết bệnh ở trên giường, cho nên đã biến thành Khương Nghiên bây giờ.
“Tao nói mày có nghe hay không, mau đứng lên cho tao, giả vờ yếu đuối cho ai nhìn?” Thấy nửa ngày mà Khương Nghiên vẫn không có phản ứng thì Khương Mạt càng bất mãn hơn.
Da thịt Khương Nghiên trắng noãn, dung mạo cũng mười phần xinh đẹp, lúc nóng rần thì da thịt càng hồng nhuận giống như trứng gà vừa được bóc vỏ, trong trắng để lộ ra màu hồng còn kèm thêm sự nhu nhược lúc bị bệnh khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm vào trong ngực thương yêu, thật sự là khiến người ta muốn chăm sóc không ngừng.
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân mảnh mai này của Khương Nghiên, Khương Mạt cảm thấy ghen ghét không chịu được, gương mặt vốn không xinh đẹp càng trở nên nhăn nhó.
Cô ta đưa tay ra nhéo mạnh một cái lên cánh tay của Khương Nghiên, ác độc nói: “Thực sự đứa bại hoại từ nông thôn, chỉ biếu quyến rũ đàn ông.”
Khương Mạt chỉ biết Khương Nghiên được ông nội đưa về từ nông thôn cho nên vô ý thức cho rằng cô là một cô nhi không ai thích.
Nghĩ đến thân thế Khương Nghiên, Khương Mạt bỗng nhiên bình tĩnh lại. Bản thân mình là người trong thành, ba làm việc ở trong hội cách ủy, chờ Khương Nghiên lấy chồng thì có thể tấn thăng làm phó chủ nhiệm của hội cách ủy, mẹ cũng nhậm chức tại cung tiêu xã, mà Khương Nghiên chỉ là một đồ nhà quê không ai muốn.
Dung mạo xinh đẹp thì thế nào, còn không phải là sẽ phải gả cho một phế nhân không thể sinh con sao. Nghĩ tới những thứ này, Khương Mạt càng đắc ý hơn, lực ở trong tay cũng lớn hơn không ít, Khương Nghiên đau đến hít sâu một hơi, đầu óc đang mê man cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô cũng không phải kiểu người để người khác bắt nạt, cô đưa tay ra tồi tát một tiếng.
Bộp một tiếng, tiếng tát vang dội quanh quẩn trong phòng.
Khương Mạt ngơ ngác.
Dưỡng mẫu Diệp Xuân Lan của nguyên chủ đang đứng ở phía sau xem trò vui cũng ngơ ngác.
“Khương Nghiên, mày đứng lên, đừng tưởng rằng giả bệnh thì có thể tránh được.”
“Nhà họ Khương nuôi mày nhiều năm như vậy, đâu là lúc mày nên hồi báo, cho dù mày muốn gả cho Lục Vân Thăng hay không thì mày cũng phải gả.”
“Ba nói nếu không gả thì phải xuống nông thôn, nhà họ Khương không nuôi người rảnh rỗi.”
…
Khương Nghiên hoa mắt váng đầu, cơ thể còn rét run từng đợt, cô còn đang khó chịu mà bên tai vẫn truyền đến một loạt tiếng ngạo mạn, còn bị người ta kéo khỏi ổ chăn.
Nghe thấy tiếng này thì cô cũng biết người kia là ai, chính là người em gái thường xuyên bắt nạt nguyên chủ, Khương Mạt.
Khương Mạt đã được sủng ái tử nhỏ, còn nguyên chủ chỉ là dưỡng nữ có cũng được không có cũng không sao.
Khi ông cụ Khương còn sống thì cuộc sống nguyên chủ còn đỡ, nhưng mấy năm trước sau khi ông cụ qua đời, nguyên chủ hoàn toàn biến thành nhân vật râu ria của nhà họ Khương. Cho dù sinh bệnh cũng không có ai quan tâm, tối hôm qua sốt suốt cả đêm cho nên trực tiếp chết bệnh ở trên giường, cho nên đã biến thành Khương Nghiên bây giờ.
“Tao nói mày có nghe hay không, mau đứng lên cho tao, giả vờ yếu đuối cho ai nhìn?” Thấy nửa ngày mà Khương Nghiên vẫn không có phản ứng thì Khương Mạt càng bất mãn hơn.
Da thịt Khương Nghiên trắng noãn, dung mạo cũng mười phần xinh đẹp, lúc nóng rần thì da thịt càng hồng nhuận giống như trứng gà vừa được bóc vỏ, trong trắng để lộ ra màu hồng còn kèm thêm sự nhu nhược lúc bị bệnh khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm vào trong ngực thương yêu, thật sự là khiến người ta muốn chăm sóc không ngừng.
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân mảnh mai này của Khương Nghiên, Khương Mạt cảm thấy ghen ghét không chịu được, gương mặt vốn không xinh đẹp càng trở nên nhăn nhó.
Cô ta đưa tay ra nhéo mạnh một cái lên cánh tay của Khương Nghiên, ác độc nói: “Thực sự đứa bại hoại từ nông thôn, chỉ biếu quyến rũ đàn ông.”
Khương Mạt chỉ biết Khương Nghiên được ông nội đưa về từ nông thôn cho nên vô ý thức cho rằng cô là một cô nhi không ai thích.
Nghĩ đến thân thế Khương Nghiên, Khương Mạt bỗng nhiên bình tĩnh lại. Bản thân mình là người trong thành, ba làm việc ở trong hội cách ủy, chờ Khương Nghiên lấy chồng thì có thể tấn thăng làm phó chủ nhiệm của hội cách ủy, mẹ cũng nhậm chức tại cung tiêu xã, mà Khương Nghiên chỉ là một đồ nhà quê không ai muốn.
Dung mạo xinh đẹp thì thế nào, còn không phải là sẽ phải gả cho một phế nhân không thể sinh con sao. Nghĩ tới những thứ này, Khương Mạt càng đắc ý hơn, lực ở trong tay cũng lớn hơn không ít, Khương Nghiên đau đến hít sâu một hơi, đầu óc đang mê man cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cô cũng không phải kiểu người để người khác bắt nạt, cô đưa tay ra tồi tát một tiếng.
Bộp một tiếng, tiếng tát vang dội quanh quẩn trong phòng.
Khương Mạt ngơ ngác.
Dưỡng mẫu Diệp Xuân Lan của nguyên chủ đang đứng ở phía sau xem trò vui cũng ngơ ngác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro