[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Phú Bà Nào Mà K...
2024-09-09 10:05:06
Thấy Khương Nghiên đưa tới là kẹo sữa, lại còn là kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, Uông Lâm liên tục xua tay, không dám nhận quà như vậy. Đừng nói đến người nông thôn ở quê họ, ngay cả người thành phố cũng không nỡ mua thứ quý giá như vậy.
Khương Nghiên nhét vào lòng Uông Lâm, không sao cả, nói: "Cầm đi ạ, cho dù mình không ăn thì cũng có thể để dành cho bọn trẻ."
"Cái này... Vậy thì cảm ơn em."
Nghĩ đến con, Uông Lâm nhận lấy nắm kẹo sữa này, Khương Nghiên nắm chặt, một nắm có đến mười mấy viên.
Cẩn thận gói bằng vải, sau đó bỏ vào túi vải, trong lòng Uông Lâm rất vui, dù là mang về cho con, hay về nhà ngoại chia cho các cháu trai cháu gái, thì đó cũng là chuyện rất có mặt mũi.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong màn đêm, một con quái vật kim loại đang chạy nhanh trong bóng tối, khuấy động bụi dọc đường liên tục cuộn trong không khí.
Khương Nghiên ngủ mơ màng, đầu cúi xuống, đập mạnh vào toa tàu bằng gỗ cứng ngắc.
"Á!"
Cô kêu lên một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ va chạm trên trán.
Nhìn bức tường cũ nát khiến mình đau đớn, tức giận đưa tay vỗ mạnh vài cái, kết quả lại làm đau tay mình, cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn nửa.
Ngày mai cô phải lên giường nằm.
Cô phải đổi sang giường nằm, phải ngủ giường mềm, không muốn cái ghế cứng này nữa.
Nhưng Khương Nghiên không biết rằng, giường nằm thời đại này không phải cứ muốn mua là mua được.
"Cái gì? Không đủ tư cách?"
Khương Nghiên hoàn toàn ngơ ngác, sau khi tỉnh dậy đêm qua, cô chập chờn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng vẫn không ngủ ngon, lúc thì đập vào đây, lúc thì đập vào kia.
Trên đầu bây giờ vẫn còn vài vết đỏ.
Vì vậy, sau khi trời sáng, cô đã tìm ngay nhân viên phục vụ để hỏi về vấn đề lên giường nằm, nhưng câu trả lời của nhân viên phục vụ khiến cô khó chấp nhận.
"Không được, chỉ có lãnh đạo và người nước ngoài mới được mua giường nằm."
"Được rồi, cảm ơn."
Khương Nghiên quay trở về toa tàu của mình, cô không ngờ rằng thời đại sớm như vậy, con người đã chia thành ba sáu chín hạng.
Trước đây cô còn trách Khương Nguyên keo kiệt, ngay cả một vé giường nằm cũng không nỡ mua.
Nhưng thực tế cho cô biết, không phải bà ta không mua được, mà là cô căn bản không đủ tư cách để đi giường nằm của chuyến tàu này.
Trong lòng Khương Nghiên rất nghi ngờ, đời sau không phải ai cũng nói rằng thời đại này tuy nghèo nhưng lại là thời đại bình đẳng giữa mọi người sao.
Hóa ra đây là sự bình đẳng giữa mọi người nghèo, còn hưởng thụ thì chia thành ba sáu chín hạng.
Vẫn phải phấn đấu thôi, nếu không thì ngay cả giường nằm cũng không được nằm, thở dài, Khương Nghiên từ từ đi về.
Cô tính toán cẩn thận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khương Nghiên nhét vào lòng Uông Lâm, không sao cả, nói: "Cầm đi ạ, cho dù mình không ăn thì cũng có thể để dành cho bọn trẻ."
"Cái này... Vậy thì cảm ơn em."
Nghĩ đến con, Uông Lâm nhận lấy nắm kẹo sữa này, Khương Nghiên nắm chặt, một nắm có đến mười mấy viên.
Cẩn thận gói bằng vải, sau đó bỏ vào túi vải, trong lòng Uông Lâm rất vui, dù là mang về cho con, hay về nhà ngoại chia cho các cháu trai cháu gái, thì đó cũng là chuyện rất có mặt mũi.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Trong màn đêm, một con quái vật kim loại đang chạy nhanh trong bóng tối, khuấy động bụi dọc đường liên tục cuộn trong không khí.
Khương Nghiên ngủ mơ màng, đầu cúi xuống, đập mạnh vào toa tàu bằng gỗ cứng ngắc.
"Á!"
Cô kêu lên một tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ va chạm trên trán.
Nhìn bức tường cũ nát khiến mình đau đớn, tức giận đưa tay vỗ mạnh vài cái, kết quả lại làm đau tay mình, cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn nửa.
Ngày mai cô phải lên giường nằm.
Cô phải đổi sang giường nằm, phải ngủ giường mềm, không muốn cái ghế cứng này nữa.
Nhưng Khương Nghiên không biết rằng, giường nằm thời đại này không phải cứ muốn mua là mua được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì? Không đủ tư cách?"
Khương Nghiên hoàn toàn ngơ ngác, sau khi tỉnh dậy đêm qua, cô chập chờn ngủ thêm một lúc nữa, nhưng vẫn không ngủ ngon, lúc thì đập vào đây, lúc thì đập vào kia.
Trên đầu bây giờ vẫn còn vài vết đỏ.
Vì vậy, sau khi trời sáng, cô đã tìm ngay nhân viên phục vụ để hỏi về vấn đề lên giường nằm, nhưng câu trả lời của nhân viên phục vụ khiến cô khó chấp nhận.
"Không được, chỉ có lãnh đạo và người nước ngoài mới được mua giường nằm."
"Được rồi, cảm ơn."
Khương Nghiên quay trở về toa tàu của mình, cô không ngờ rằng thời đại sớm như vậy, con người đã chia thành ba sáu chín hạng.
Trước đây cô còn trách Khương Nguyên keo kiệt, ngay cả một vé giường nằm cũng không nỡ mua.
Nhưng thực tế cho cô biết, không phải bà ta không mua được, mà là cô căn bản không đủ tư cách để đi giường nằm của chuyến tàu này.
Trong lòng Khương Nghiên rất nghi ngờ, đời sau không phải ai cũng nói rằng thời đại này tuy nghèo nhưng lại là thời đại bình đẳng giữa mọi người sao.
Hóa ra đây là sự bình đẳng giữa mọi người nghèo, còn hưởng thụ thì chia thành ba sáu chín hạng.
Vẫn phải phấn đấu thôi, nếu không thì ngay cả giường nằm cũng không được nằm, thở dài, Khương Nghiên từ từ đi về.
Cô tính toán cẩn thận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro