[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Phu Già Vợ Trẻ,...
2024-09-09 10:05:06
"Biết rồi." Khương Mặc nắm chặt hai tay thành nắm
đấm, nhìn dáng vẻ vui mừng của Lâm Mỹ Hương hôm qua cũng biết, bọn họ chắc chắn
sẽ tin con dâu mình, chứ không phải cô ta.
Câu này nói rất nhỏ, nhưng Khương Nghiên đã nghe thấy, cô cười khẩy nhìn Khương Mặc, không thật lòng lắm!
Tiến lên nhận vé tàu và thư giới thiệu từ Khương Nguyên, Khương Nghiên nói: "Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa, tặng các người một câu, không tự chuốc lấy thì không chết."
"Không gặp lại nữa." Xách theo chiếc túi da rắn của mình, Khương Nghiên dứt khoát quay người, bước chân nhẹ nhàng lên chuyến tàu hỏa màu xanh lá cây.
"Cô ta, cô ta, cô ta..." Khương Nguyên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Khương Nghiên bước lên tàu, những lời vừa nghe được như ảo giác vậy.
Thấy vẻ kinh ngạc của Khương Nguyên, Khương Mặc đột nhiên phát hiện ra lớp kính lọc uy nghiêm của cha đã biến mất, cô ta thở dài: "Cha không nghe nhầm đâu, cô ta nói không gặp lại nữa, cô ta không liên quan gì đến nhà họ Khương, hơn nữa cô ta còn hận nhà họ Khương."
Khương Nguyên im lặng.
...
Thời đại này ra ngoài cần có thư giới thiệu, cộng thêm tình trạng nghèo đói cực độ phổ biến, nên người đi tàu không nhiều, không khoa trương như cảnh tượng Tết Nguyên đán ở kiếp trước.
Tất nhiên, với số dân đông như vậy, người đi tàu cũng không ít.
Kéo theo chiếc túi da rắn, Khương Nghiên bước vào toa tàu của mình, sau đó cô ngây người.
Ghế ngồi? Ôi trời ơi, cô nhớ chuyến tàu này phải đi ba ngày, cứ ngồi như vậy, cô không chết vì mệt mỏi sao?
Toa tàu được làm bằng gỗ, ngay cả ghế cũng là những chiếc ghế gỗ sơn màu vàng xếp thành hàng, hơi giống ghế tựa ngoài trời ở nông thôn miền Nam, chỉ có điều chiếc ghế gỗ này trông có vẻ sang trọng hơn.
Đây là kiểu trang trí bằng gỗ nguyên khối, Khương Nghiên không biết nên nói gì.
Thở dài, cô vội vàng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Mặc dù ngồi bên trong ra vào không tiện, nhưng hành trình ba ngày rất dài, hơn nữa cô lại xinh đẹp như vậy, lỡ gặp phải kẻ háo sắc thì sao? Vẫn nên cẩn thận một chút.
Ngồi được một lúc thì một cặp vợ chồng trung niên mặc quần áo vá chằng chịt sạch sẽ khiêng một chiếc túi lớn đi tới.
Thấy chỗ ngồi bên trong là một cô gái trẻ, người vợ chủ động ngồi ở giữa, ngăn cách chồng và Khương Nghiên.
Khương Nghiên rất có ấn tượng với hai người này, xuyên đến thế giới này ba ngày, ngày nào cô cũng đấu trí đấu dũng với nhà họ Khương, ngoài mẹ chồng và chị dâu tương lai hôm qua, cặp vợ chồng này là hai người duy nhất khiến cô cảm nhận được sự chất phác và thiện chí của thời đại này.
Vì vậy, cô chủ động chào hỏi, người vợ cũng cười đáp lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Câu này nói rất nhỏ, nhưng Khương Nghiên đã nghe thấy, cô cười khẩy nhìn Khương Mặc, không thật lòng lắm!
Tiến lên nhận vé tàu và thư giới thiệu từ Khương Nguyên, Khương Nghiên nói: "Sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa, tặng các người một câu, không tự chuốc lấy thì không chết."
"Không gặp lại nữa." Xách theo chiếc túi da rắn của mình, Khương Nghiên dứt khoát quay người, bước chân nhẹ nhàng lên chuyến tàu hỏa màu xanh lá cây.
"Cô ta, cô ta, cô ta..." Khương Nguyên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Khương Nghiên bước lên tàu, những lời vừa nghe được như ảo giác vậy.
Thấy vẻ kinh ngạc của Khương Nguyên, Khương Mặc đột nhiên phát hiện ra lớp kính lọc uy nghiêm của cha đã biến mất, cô ta thở dài: "Cha không nghe nhầm đâu, cô ta nói không gặp lại nữa, cô ta không liên quan gì đến nhà họ Khương, hơn nữa cô ta còn hận nhà họ Khương."
Khương Nguyên im lặng.
...
Thời đại này ra ngoài cần có thư giới thiệu, cộng thêm tình trạng nghèo đói cực độ phổ biến, nên người đi tàu không nhiều, không khoa trương như cảnh tượng Tết Nguyên đán ở kiếp trước.
Tất nhiên, với số dân đông như vậy, người đi tàu cũng không ít.
Kéo theo chiếc túi da rắn, Khương Nghiên bước vào toa tàu của mình, sau đó cô ngây người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ghế ngồi? Ôi trời ơi, cô nhớ chuyến tàu này phải đi ba ngày, cứ ngồi như vậy, cô không chết vì mệt mỏi sao?
Toa tàu được làm bằng gỗ, ngay cả ghế cũng là những chiếc ghế gỗ sơn màu vàng xếp thành hàng, hơi giống ghế tựa ngoài trời ở nông thôn miền Nam, chỉ có điều chiếc ghế gỗ này trông có vẻ sang trọng hơn.
Đây là kiểu trang trí bằng gỗ nguyên khối, Khương Nghiên không biết nên nói gì.
Thở dài, cô vội vàng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Mặc dù ngồi bên trong ra vào không tiện, nhưng hành trình ba ngày rất dài, hơn nữa cô lại xinh đẹp như vậy, lỡ gặp phải kẻ háo sắc thì sao? Vẫn nên cẩn thận một chút.
Ngồi được một lúc thì một cặp vợ chồng trung niên mặc quần áo vá chằng chịt sạch sẽ khiêng một chiếc túi lớn đi tới.
Thấy chỗ ngồi bên trong là một cô gái trẻ, người vợ chủ động ngồi ở giữa, ngăn cách chồng và Khương Nghiên.
Khương Nghiên rất có ấn tượng với hai người này, xuyên đến thế giới này ba ngày, ngày nào cô cũng đấu trí đấu dũng với nhà họ Khương, ngoài mẹ chồng và chị dâu tương lai hôm qua, cặp vợ chồng này là hai người duy nhất khiến cô cảm nhận được sự chất phác và thiện chí của thời đại này.
Vì vậy, cô chủ động chào hỏi, người vợ cũng cười đáp lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro