[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Tiếc Quá, Cô Nê...
2024-09-09 10:05:06
Xác định rằng chiếc hộp không có cơ quan, người lính đó lấy viên thuốc về, bác sĩ tiến lại gần ngửi, một mùi thuốc thơm dễ chịu xộc vào mũi anh ta.
Lúc này, anh ta cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều: "Là thuốc đông y, nhưng không rõ dược tính cụ thể, xét về mùi thuốc, thì hẳn có tác dụng tỉnh táo."
Nhưng loại thuốc này không rõ nguồn gốc, hơn nữa vừa rồi lại xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, rất khó không khiến người ta nghi ngờ có người cố ý làm như vậy, nếu người ta khỏe mạnh thì thôi, nhưng nếu người ta không cứu được thì những người có mặt ở đây đều phải chịu trách nhiệm.
...
Khương Nghiên bưng hộp cơm trở về toa tàu, vợ chồng Uông Lâm mỗi người cầm một chiếc bánh ngô, vừa ăn vừa uống nước nóng.
Nước nóng hẳn là do nhân viên phục vụ của toa tàu khác mang đến.
Ngồi xuống, Khương Nghiên cũng mở hộp cơm ra tiếp tục ăn trưa.
Cơm và thức ăn còn nóng hổi, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra, Vu Lộ Lộ cau mày nói: "Ăn cơm thì ăn cơm, mang về là có ý gì, khoe khoang đồ ăn của mình ngon sao?"
Triệu Xuân Hoa thèm thuồng nhìn hộp cơm của Khương Nghiên, "Cà chua xào trứng, vậy mà lại có nhiều trứng như vậy. Khương Nghiên, tiền của vị hôn phu cô cũng không phải gió thổi đến, cô vẫn nên tiết kiệm một chút."
Khương Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu Xuân Hoa, nhìn ánh mắt của Khương Nghiên, Triệu Xuân Hoa không tự nhiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô, trong lòng mắng mỏ hàng nghìn lần, nhưng trên mặt lại không dám cứng đối cứng với Khương Nghiên.
Thấy vẻ nhút nhát của Triệu Xuân Hoa, Khương Nghiên trợn mắt, sau đó nhìn Vu Lộ Lộ nói không khách khí: "Cái kiểu ghen tị của cô thật kỳ lạ, muốn ăn thì cứ nói thẳng, tôi có thể cho cô ngửi mùi."
"Ai muốn ăn chứ, đừng có vu oan cho người khác, tôi mang nhiều đồ ăn ngon như vậy, có thèm một bát cà chua thối không."
Vu Lộ Lộ trực tiếp móc một hộp sữa mạch nha từ trong túi ra, mở ra trước mặt mọi người, Triệu Xuân Hoa kinh hô: "Lộ Lộ, cậu còn có thứ tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
Múc hai thìa sữa mạch nha đổ vào cốc trà tráng men, khuấy đều, Vu Lộ Lộ nhìn Khương Nghiên đối diện đắc ý nói: "Thế nào, cậu không có chứ?"
"Ừ, tôi không có."
Sữa mạch nha của cô đều để trong nhẫn chứa đồ, đúng là không lấy ra được.
Nhưng sắp xuống xe rồi, Khương Nghiên vẫn muốn nhắc nhở một câu: "Chỉ không biết hộp sữa mạch nha này của cô có thể ăn được bao lâu, không phải cuối cùng đều vào bụng Triệu Xuân Hoa chứ?"
"Khương Nghiên đừng có vu khống, tôi và Lộ Lộ là bạn cấp hai và cấp ba, sao có thể tham đồ vật của cô ấy, sao cô lại độc ác như vậy."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, anh ta cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều: "Là thuốc đông y, nhưng không rõ dược tính cụ thể, xét về mùi thuốc, thì hẳn có tác dụng tỉnh táo."
Nhưng loại thuốc này không rõ nguồn gốc, hơn nữa vừa rồi lại xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy, rất khó không khiến người ta nghi ngờ có người cố ý làm như vậy, nếu người ta khỏe mạnh thì thôi, nhưng nếu người ta không cứu được thì những người có mặt ở đây đều phải chịu trách nhiệm.
...
Khương Nghiên bưng hộp cơm trở về toa tàu, vợ chồng Uông Lâm mỗi người cầm một chiếc bánh ngô, vừa ăn vừa uống nước nóng.
Nước nóng hẳn là do nhân viên phục vụ của toa tàu khác mang đến.
Ngồi xuống, Khương Nghiên cũng mở hộp cơm ra tiếp tục ăn trưa.
Cơm và thức ăn còn nóng hổi, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra, Vu Lộ Lộ cau mày nói: "Ăn cơm thì ăn cơm, mang về là có ý gì, khoe khoang đồ ăn của mình ngon sao?"
Triệu Xuân Hoa thèm thuồng nhìn hộp cơm của Khương Nghiên, "Cà chua xào trứng, vậy mà lại có nhiều trứng như vậy. Khương Nghiên, tiền của vị hôn phu cô cũng không phải gió thổi đến, cô vẫn nên tiết kiệm một chút."
Khương Nghiên lạnh lùng nhìn Triệu Xuân Hoa, nhìn ánh mắt của Khương Nghiên, Triệu Xuân Hoa không tự nhiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô, trong lòng mắng mỏ hàng nghìn lần, nhưng trên mặt lại không dám cứng đối cứng với Khương Nghiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vẻ nhút nhát của Triệu Xuân Hoa, Khương Nghiên trợn mắt, sau đó nhìn Vu Lộ Lộ nói không khách khí: "Cái kiểu ghen tị của cô thật kỳ lạ, muốn ăn thì cứ nói thẳng, tôi có thể cho cô ngửi mùi."
"Ai muốn ăn chứ, đừng có vu oan cho người khác, tôi mang nhiều đồ ăn ngon như vậy, có thèm một bát cà chua thối không."
Vu Lộ Lộ trực tiếp móc một hộp sữa mạch nha từ trong túi ra, mở ra trước mặt mọi người, Triệu Xuân Hoa kinh hô: "Lộ Lộ, cậu còn có thứ tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
Múc hai thìa sữa mạch nha đổ vào cốc trà tráng men, khuấy đều, Vu Lộ Lộ nhìn Khương Nghiên đối diện đắc ý nói: "Thế nào, cậu không có chứ?"
"Ừ, tôi không có."
Sữa mạch nha của cô đều để trong nhẫn chứa đồ, đúng là không lấy ra được.
Nhưng sắp xuống xe rồi, Khương Nghiên vẫn muốn nhắc nhở một câu: "Chỉ không biết hộp sữa mạch nha này của cô có thể ăn được bao lâu, không phải cuối cùng đều vào bụng Triệu Xuân Hoa chứ?"
"Khương Nghiên đừng có vu khống, tôi và Lộ Lộ là bạn cấp hai và cấp ba, sao có thể tham đồ vật của cô ấy, sao cô lại độc ác như vậy."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro