[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Tôi Độc Ác Ư? K...
2024-09-09 10:05:06
"Khương Nghiên mau dậy đi, hôm nay cô đi tàu lúc bảy giờ, đừng bỏ lỡ, vé tàu đắt lắm, hóa ra cô lười như vậy."
Nghe thấy tàu lúc bảy giờ, Khương Nghiên lập tức mở mắt, ngồi trên giường một lúc cho đến khi lý trí từ từ trở lại, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa đáp lại một câu.
"Biết rồi."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, trăng treo cao, xung quanh chỉ có vài ngôi sao lấp lánh.
Sớm quá!
Thở dài một tiếng, Khương Nghiên nhanh chóng xuống giường, kiểm tra lại chiếc bao tải da rắn đã chuẩn bị từ tối hôm qua, cất ga trải giường và vỏ chăn vào trong túi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Nhanh chóng rửa mặt, ăn một bát cháo, một cái bánh ngô, một cái bánh bao bột mì trắng, rồi bị hai cha con Khương Nguyên thúc giục đến ga tàu.
Diệp Xuân Lan đã đi làm, Khương Mặc chủ động đi theo.
Đi đến cửa, Khương Nguyên vừa định khóa cửa thì Khương Nghiên đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã, tôi quên đồ rồi."
Khương Nguyên mất kiên nhẫn nói: "Sao con phiền phức thế?"
Dù sao cũng sắp đi rồi, Khương Nghiên cũng không sợ đắc tội người khác, cô phản bác: "Chút thời gian này cũng không đợi được sao? Khương Nguyên, ông không có tư cách gì cả, làm quan bao nhiêu năm rồi mà chẳng ra gì."
Khương Nguyên cố nhịn cơn tức trong lòng: "Nhanh đi."
Khương Nghiên thong thả bước vào nhà, nhưng cô không vào phòng mình mà đến phòng ngủ của vợ chồng Khương Nguyên.
Hôm qua khi Khương Mặc lấy tiền phiếu, cô đã liếc mắt nhìn theo, biết tiền phiếu của Diệp Xuân Lan để ở đâu, có không gian nhẫn tốt như vậy, sao có thể tay không mà rời đi được chứ.
Khương Nghiên lục tung phòng ngủ, Khương Nguyên cũng đứng ở cửa dặn dò Khương Mặc.
"Ga tàu đông đúc lắm, con phải để mắt đến Khương Nghiên, đừng để nó giở trò, dù thế nào hôm nay cũng phải bắt nó lên tàu."
"Biết rồi." Khương Mặc gật đầu, mấy hôm nay cô ta thậm chí còn không đi học, chẳng phải là để trông chừng Khương Nghiên sao.
Trong phòng ngủ, Khương Nghiên lục lọi dưới gầm giường và tìm được rất nhiều thứ, cô còn phát hiện ra một ngăn kéo bí mật, bên trong có một chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ.
Mở hộp ra xem, bên trong vậy mà có hai thỏi vàng nhỏ màu vàng óng, Khương Nghiên vội vàng cất hai thỏi vàng cùng với tiền phiếu tìm được vào không gian.
Ngoài cửa, Khương Nguyên sốt ruột chờ đợi, ông ta nhìn vào trong nhà và hét lên: "Khương Nghiên, con nhanh lên, tìm đồ gì mà lâu thế?"
Ông ta ra hiệu cho Khương Mặc vào xem, Khương Mặc vừa định vào thì Khương Nghiên đã đi ra, cô khó chịu nói: "Giục giục giục, giục cái gì mà giục!"
"Nhanh đi." Thấy người đã ra ngoài, Khương Nguyên quay người đi xuống lầu, Khương Nghiên lại gọi ông ta lại, bảo ông ta xách đồ giúp mình, còn mình thì nhanh chân đi trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thấy tàu lúc bảy giờ, Khương Nghiên lập tức mở mắt, ngồi trên giường một lúc cho đến khi lý trí từ từ trở lại, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa đáp lại một câu.
"Biết rồi."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, trăng treo cao, xung quanh chỉ có vài ngôi sao lấp lánh.
Sớm quá!
Thở dài một tiếng, Khương Nghiên nhanh chóng xuống giường, kiểm tra lại chiếc bao tải da rắn đã chuẩn bị từ tối hôm qua, cất ga trải giường và vỏ chăn vào trong túi, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Nhanh chóng rửa mặt, ăn một bát cháo, một cái bánh ngô, một cái bánh bao bột mì trắng, rồi bị hai cha con Khương Nguyên thúc giục đến ga tàu.
Diệp Xuân Lan đã đi làm, Khương Mặc chủ động đi theo.
Đi đến cửa, Khương Nguyên vừa định khóa cửa thì Khương Nghiên đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã, tôi quên đồ rồi."
Khương Nguyên mất kiên nhẫn nói: "Sao con phiền phức thế?"
Dù sao cũng sắp đi rồi, Khương Nghiên cũng không sợ đắc tội người khác, cô phản bác: "Chút thời gian này cũng không đợi được sao? Khương Nguyên, ông không có tư cách gì cả, làm quan bao nhiêu năm rồi mà chẳng ra gì."
Khương Nguyên cố nhịn cơn tức trong lòng: "Nhanh đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nghiên thong thả bước vào nhà, nhưng cô không vào phòng mình mà đến phòng ngủ của vợ chồng Khương Nguyên.
Hôm qua khi Khương Mặc lấy tiền phiếu, cô đã liếc mắt nhìn theo, biết tiền phiếu của Diệp Xuân Lan để ở đâu, có không gian nhẫn tốt như vậy, sao có thể tay không mà rời đi được chứ.
Khương Nghiên lục tung phòng ngủ, Khương Nguyên cũng đứng ở cửa dặn dò Khương Mặc.
"Ga tàu đông đúc lắm, con phải để mắt đến Khương Nghiên, đừng để nó giở trò, dù thế nào hôm nay cũng phải bắt nó lên tàu."
"Biết rồi." Khương Mặc gật đầu, mấy hôm nay cô ta thậm chí còn không đi học, chẳng phải là để trông chừng Khương Nghiên sao.
Trong phòng ngủ, Khương Nghiên lục lọi dưới gầm giường và tìm được rất nhiều thứ, cô còn phát hiện ra một ngăn kéo bí mật, bên trong có một chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ.
Mở hộp ra xem, bên trong vậy mà có hai thỏi vàng nhỏ màu vàng óng, Khương Nghiên vội vàng cất hai thỏi vàng cùng với tiền phiếu tìm được vào không gian.
Ngoài cửa, Khương Nguyên sốt ruột chờ đợi, ông ta nhìn vào trong nhà và hét lên: "Khương Nghiên, con nhanh lên, tìm đồ gì mà lâu thế?"
Ông ta ra hiệu cho Khương Mặc vào xem, Khương Mặc vừa định vào thì Khương Nghiên đã đi ra, cô khó chịu nói: "Giục giục giục, giục cái gì mà giục!"
"Nhanh đi." Thấy người đã ra ngoài, Khương Nguyên quay người đi xuống lầu, Khương Nghiên lại gọi ông ta lại, bảo ông ta xách đồ giúp mình, còn mình thì nhanh chân đi trước.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro