Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 32
2024-08-22 07:38:15
Nghe thấy mẹ chồng phân công xong, vẻ mặt lúc này của Trình Hiểu Yến một lời khó nói hết.
“Tuy Gia Anh không ở nhà chúng ta, như theo mối quan hệ của ba cô ấy và anh cả con thì thế nào nhà cũng ta cũng phải qua lại nhiều một chút. Lẽ ra để chị dâu cả của con đi là thích hợp nhất, nhưng bên nhà thanh niên kia toàn là người trẻ tuổi, mẹ sợ chị dâu cả của con qua đó họ sẽ thấy ngượng ngùng. Mấy thanh niên trí thức kia tuổi tác xêm xêm con, con mang bánh chưng qua đó rồi tiện thể nhìn xem Gia Anh sống thế nào. Còn nữa, ít nhiều gì cũng nhờ có con bé mà đại đội nhà ta mới được nhiều chỗ tốt, cả đại đội được ăn thịt heo trong Tết Đoan Ngọ…”
Bà Lâm giảng lại cách đối nhân xử thế cho Trình Hiểu Yến, vì bà nhận ra dường như cô con dâu út và con trai út nhà mình có thành kiến với cô bé họ Đổng mà nhà anh cả nhận nuôi.
Chẳng qua ở trong đại đội, mọi người ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp nên có gì hiểu lầm cũng nên giải quyết thì hơn!
Dù không biết suy tính trong lòng của bà Lâm, Trình Hiểu Yến vẫn xách theo dây buộc bốn cái bánh chưng ra ngoài.
“Hiểu Yến, em xách bánh chưng đi đâu vậy?”
Vừa ra khỏi cửa nhà, còn chưa kịp đóng cửa thì một giọng nói oang oang đang vang lên sau lưng Trình Hiểu Yến, giọng to nhức cả lỗ tai.
“Em đi đưa bánh chưng!” Trình Hiểu Yến không có ấn tượng gì với người phụ nữ lạ mặt này.
Cảm thấy người này mặc quần áo luộm thuộm, tóc bóng nhẫy dầu. Thoáng nhìn đã mang lại cảm giác không phải một người chú trọng vệ sinh cá nhân. Thế là cô lén lùi ra sau một bước, mỉm cười khách sáo với người đang bước tới.
“Chao ôi! Nhà các em là sướng nhất đấy! Trong nhà có lão binh đã xuất ngũ, hàng tháng đều có trợ cấp. Bác cả nhà em xuất ngũ cũng có trợ cấp luôn. Chậc chậc! Nhìn bánh chưng này đi, đứng từ xa chị cũng ngửi thấy mùi thơm rồi. Có phải trong nhân có tôm bóc vỏ đúng không. Hầy! Chẳng như nhà chị, ngay cả gạo nếp để gói bánh chưng cũng không đủ. Thằng cháu của em thật đáng thương, ba tuổi rồi mà chưa bao giờ được nếm thử vị bánh chưng cả.”
“Tuy Gia Anh không ở nhà chúng ta, như theo mối quan hệ của ba cô ấy và anh cả con thì thế nào nhà cũng ta cũng phải qua lại nhiều một chút. Lẽ ra để chị dâu cả của con đi là thích hợp nhất, nhưng bên nhà thanh niên kia toàn là người trẻ tuổi, mẹ sợ chị dâu cả của con qua đó họ sẽ thấy ngượng ngùng. Mấy thanh niên trí thức kia tuổi tác xêm xêm con, con mang bánh chưng qua đó rồi tiện thể nhìn xem Gia Anh sống thế nào. Còn nữa, ít nhiều gì cũng nhờ có con bé mà đại đội nhà ta mới được nhiều chỗ tốt, cả đại đội được ăn thịt heo trong Tết Đoan Ngọ…”
Bà Lâm giảng lại cách đối nhân xử thế cho Trình Hiểu Yến, vì bà nhận ra dường như cô con dâu út và con trai út nhà mình có thành kiến với cô bé họ Đổng mà nhà anh cả nhận nuôi.
Chẳng qua ở trong đại đội, mọi người ngẩng đầu không thấy, cúi đầu không gặp nên có gì hiểu lầm cũng nên giải quyết thì hơn!
Dù không biết suy tính trong lòng của bà Lâm, Trình Hiểu Yến vẫn xách theo dây buộc bốn cái bánh chưng ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiểu Yến, em xách bánh chưng đi đâu vậy?”
Vừa ra khỏi cửa nhà, còn chưa kịp đóng cửa thì một giọng nói oang oang đang vang lên sau lưng Trình Hiểu Yến, giọng to nhức cả lỗ tai.
“Em đi đưa bánh chưng!” Trình Hiểu Yến không có ấn tượng gì với người phụ nữ lạ mặt này.
Cảm thấy người này mặc quần áo luộm thuộm, tóc bóng nhẫy dầu. Thoáng nhìn đã mang lại cảm giác không phải một người chú trọng vệ sinh cá nhân. Thế là cô lén lùi ra sau một bước, mỉm cười khách sáo với người đang bước tới.
“Chao ôi! Nhà các em là sướng nhất đấy! Trong nhà có lão binh đã xuất ngũ, hàng tháng đều có trợ cấp. Bác cả nhà em xuất ngũ cũng có trợ cấp luôn. Chậc chậc! Nhìn bánh chưng này đi, đứng từ xa chị cũng ngửi thấy mùi thơm rồi. Có phải trong nhân có tôm bóc vỏ đúng không. Hầy! Chẳng như nhà chị, ngay cả gạo nếp để gói bánh chưng cũng không đủ. Thằng cháu của em thật đáng thương, ba tuổi rồi mà chưa bao giờ được nếm thử vị bánh chưng cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro