Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 33
2024-08-22 07:38:15
Giọng càng nói càng to, lúc này cũng đã đi tới trước mặt Trình Hiểu Yến. Cô ta duỗi tay muốn cướp bốn cái bánh chưng mà Trình Hiểu Yến đang xách.
Trình Hiểu Yến thấy vậy thì vội vàng tránh sang bên cạnh.
Được lắm, người lạ mặt này tính làm gì.
“Chị dâu, bánh chưng sắp nguội rồi. Em phải mau đi đưa cho người ta, em đi trước nha.” Nói xong, cô lập tức chạy về phía nhà thanh niên.
Lòng thầm nghĩ lát nữa về sẽ hỏi Khải Sinh xem người phụ nữ này có quan hệ họ hàng ra sao. Vừa nhìn đã biết muốn chiếm hời của mình rồi, may mà mình chuồn nhanh! Nếu không mấy cái bánh chưng này đã bị cướp mất rồi.
Trình Hiểu Yến không ngờ là, dù cô trốn thoát được cũng không thể thay đổi hành động của người phụ nữ này.
Cô ta nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi của Trình Hiểu Yến thì nhổ phì nước bọt vào hai tay, xoa xoa một lúc rồi đặt lên tóc, vuốt mái tóc bay tán loạn vào nếp. Sau đó, cô ta đẩy cánh cửa do ván gỗ đóng thành của nhà họ Lâm, nhấc chân bước vào nhà.
Sau đó, tiếng “Ôi chao” lại vang lên từ trong nhà họ Lâm.
Lúc này Trình Hiểu Yến vẫn không hay biết chuyện xảy ra ở nhà. Giữa trưa nắng nóng, cô bước nhanh chân hơn, khoảng hơn mười phút sau mới tới nhà thanh niên của đại đội Hồng Tinh.
Nhà thanh niên của đại đội Hồng Tinh nằm bên cạnh một dòng sông, đó là một dãy sáu gian tranh đắp bằng gạch bùn. Trình Hiểu Yến nghe nói nhà thanh niên có tổng cộng mười bảy người.
Trong đó có bảy nữ thanh niên, mười nam thanh niên. Bây giờ cộng thêm cả một nhân viên ngoài biên chế Đổng Gia Anh nữa là có mười tám nam nữ thanh niên trẻ tuổi.
Lúc này cũng là giờ ăn cơm ở nhà thanh niên, Trình Hiểu Yến chưa đi vào khoảng sân rào trúc xung quanh đã nhìn thấy nhóm thanh niên đang ngồi quây quần trong một gian phòng ở giữa. Mọi người đều đang vùi đầu ăn cơm trưa.
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, một cô gái thắt bím tóc thật dài khoảng gần hai mươi tuổi bưng theo một cái bát lớn chạy ra.
“Người đồng hương, cô tìm ai vậy?” Nữ thanh niên nói xong thì cúi đầu và một miếng cơm trong bát.
Trình Hiểu Yến thấy vậy thì vội vàng tránh sang bên cạnh.
Được lắm, người lạ mặt này tính làm gì.
“Chị dâu, bánh chưng sắp nguội rồi. Em phải mau đi đưa cho người ta, em đi trước nha.” Nói xong, cô lập tức chạy về phía nhà thanh niên.
Lòng thầm nghĩ lát nữa về sẽ hỏi Khải Sinh xem người phụ nữ này có quan hệ họ hàng ra sao. Vừa nhìn đã biết muốn chiếm hời của mình rồi, may mà mình chuồn nhanh! Nếu không mấy cái bánh chưng này đã bị cướp mất rồi.
Trình Hiểu Yến không ngờ là, dù cô trốn thoát được cũng không thể thay đổi hành động của người phụ nữ này.
Cô ta nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi của Trình Hiểu Yến thì nhổ phì nước bọt vào hai tay, xoa xoa một lúc rồi đặt lên tóc, vuốt mái tóc bay tán loạn vào nếp. Sau đó, cô ta đẩy cánh cửa do ván gỗ đóng thành của nhà họ Lâm, nhấc chân bước vào nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, tiếng “Ôi chao” lại vang lên từ trong nhà họ Lâm.
Lúc này Trình Hiểu Yến vẫn không hay biết chuyện xảy ra ở nhà. Giữa trưa nắng nóng, cô bước nhanh chân hơn, khoảng hơn mười phút sau mới tới nhà thanh niên của đại đội Hồng Tinh.
Nhà thanh niên của đại đội Hồng Tinh nằm bên cạnh một dòng sông, đó là một dãy sáu gian tranh đắp bằng gạch bùn. Trình Hiểu Yến nghe nói nhà thanh niên có tổng cộng mười bảy người.
Trong đó có bảy nữ thanh niên, mười nam thanh niên. Bây giờ cộng thêm cả một nhân viên ngoài biên chế Đổng Gia Anh nữa là có mười tám nam nữ thanh niên trẻ tuổi.
Lúc này cũng là giờ ăn cơm ở nhà thanh niên, Trình Hiểu Yến chưa đi vào khoảng sân rào trúc xung quanh đã nhìn thấy nhóm thanh niên đang ngồi quây quần trong một gian phòng ở giữa. Mọi người đều đang vùi đầu ăn cơm trưa.
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, một cô gái thắt bím tóc thật dài khoảng gần hai mươi tuổi bưng theo một cái bát lớn chạy ra.
“Người đồng hương, cô tìm ai vậy?” Nữ thanh niên nói xong thì cúi đầu và một miếng cơm trong bát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro