Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 46
2024-08-22 07:38:15
Đại đội trưởng còn chưa nói xong, phía dưới thôn dân đều hiểu rõ. Nếu thật sự để cho đám thanh niên đi đến văn phòng giáo dục thanh niên, e rằng những người lục soát nhà cũng sẽ đến.
“Nhưng mà, đại đội trưởng, chúng tôi thật sự không phát hiện được gì cả!” Cô gái dẫn đầu hai ngày nay đứng dậy. Cô chịu trách nhiệm sắp xếp công việc đào sắn dây trên núi trong hai ngày qua. Tuy nhiên, cô không tìm ra ai có được kho báu nào.
"Đúng! Đại đội trưởng, chúng tôi thực sự không tìm thấy gì cả!" Rất nhiều người cùng làm việc với cô đều đồng ý.
Trình Hiểu Yến hoàn toàn hiểu được ý đồ của Đổng Gia Anh. Điều này có nghĩa là nếu cô ta không lấy được thì không ai có thể lấy được.
Cô nắm chặt tay hỏi chồng đang đứng bên cạnh: "Khải Sinh..."
Lâm Khải Sinh hiểu ý cô và mỉm cười trấn an cô: "Đừng sợ..."
Đôi mắt Trình Hiểu Yến tràn ngập lo lắng, sao có thể không sợ được cơ chứ? Nhìn thái độ của những thanh niên trí thức này xem, nếu không có ai chủ động nộp đồng bạc lên thì sợ là bọn họ sẽ thật sự xét nhà mất. Những đồng bạc trong nhà chỉ vừa mới lấy về chưa được bao lâu, sao mà giấu đi kịp được!
Phía dưới đài ngoại trừ Trình Hiểu Yến thì hầu hết mọi người trong thôn đều bắt đầu ồn ào lên. Mỗi người đều mồm năm miệng mười mắng những thanh niên tri thức trên đài ăn no không có việc gì làm, cứ đi đổ thừa lung tung khắp nơi. Có vài người còn kích động đến mức đòi đi lên cho những thanh niên trí thức này đẹp mặt.
Lưu Giang nhìn phản ứng của những người này, cau mày: "Làm gì, làm gì đấy? Các người muốn tạo phản đấy hả?"
Đại đội trưởng và những cán bộ khác đã cùng nhau đi đến, mọi người cũng chẳng quan tâm đến việc thương lượng mà chỉ vội vàng xoa dịu những người dân trong thôn đang vô cùng kích động kia.
"Bỏ đi, Lưu Giang. Rốt cuộc trong chuyện này có người giấu một đống đồng bạc hay không cũng chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, đừng làm cho mọi người trong đại đội thất vọng. Chuyện này cứ xem như là xong rồi đi!" Lúc này Đổng Gia Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt cẩn thận đề nghị.
“Nhưng mà, đại đội trưởng, chúng tôi thật sự không phát hiện được gì cả!” Cô gái dẫn đầu hai ngày nay đứng dậy. Cô chịu trách nhiệm sắp xếp công việc đào sắn dây trên núi trong hai ngày qua. Tuy nhiên, cô không tìm ra ai có được kho báu nào.
"Đúng! Đại đội trưởng, chúng tôi thực sự không tìm thấy gì cả!" Rất nhiều người cùng làm việc với cô đều đồng ý.
Trình Hiểu Yến hoàn toàn hiểu được ý đồ của Đổng Gia Anh. Điều này có nghĩa là nếu cô ta không lấy được thì không ai có thể lấy được.
Cô nắm chặt tay hỏi chồng đang đứng bên cạnh: "Khải Sinh..."
Lâm Khải Sinh hiểu ý cô và mỉm cười trấn an cô: "Đừng sợ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Trình Hiểu Yến tràn ngập lo lắng, sao có thể không sợ được cơ chứ? Nhìn thái độ của những thanh niên trí thức này xem, nếu không có ai chủ động nộp đồng bạc lên thì sợ là bọn họ sẽ thật sự xét nhà mất. Những đồng bạc trong nhà chỉ vừa mới lấy về chưa được bao lâu, sao mà giấu đi kịp được!
Phía dưới đài ngoại trừ Trình Hiểu Yến thì hầu hết mọi người trong thôn đều bắt đầu ồn ào lên. Mỗi người đều mồm năm miệng mười mắng những thanh niên tri thức trên đài ăn no không có việc gì làm, cứ đi đổ thừa lung tung khắp nơi. Có vài người còn kích động đến mức đòi đi lên cho những thanh niên trí thức này đẹp mặt.
Lưu Giang nhìn phản ứng của những người này, cau mày: "Làm gì, làm gì đấy? Các người muốn tạo phản đấy hả?"
Đại đội trưởng và những cán bộ khác đã cùng nhau đi đến, mọi người cũng chẳng quan tâm đến việc thương lượng mà chỉ vội vàng xoa dịu những người dân trong thôn đang vô cùng kích động kia.
"Bỏ đi, Lưu Giang. Rốt cuộc trong chuyện này có người giấu một đống đồng bạc hay không cũng chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, đừng làm cho mọi người trong đại đội thất vọng. Chuyện này cứ xem như là xong rồi đi!" Lúc này Đổng Gia Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt cẩn thận đề nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro