Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 47
2024-08-22 07:38:15
"Không được. Đây không phải chuyện mà đại đội có thể giải quyết nội bộ với nhau được. Nếu như chuyện này là thật thì có nghĩa là trong đại đội này có tội phạm muốn trộm cắp tài sản của quốc gia. Chúng ta chính là những thanh niên trí thức, không thể ngu dốt như họ được. Những người nông dân này không hiểu lý lẽ thì chúng ta càng phải phổ cập lại với bọn họ, để cho bọn họ cùng nhau bắt phần tử tội phạm đang trà trộn trong quần chúng nhân dân thò mặt ra."
Những lời này của Lưu Giang khiến cho đôi mắt của mấy thanh niên trí thức bên cạnh vẫn im lặng từ nãy đến giờ sáng rực lên: "Đúng vậy, chúng ta phải bắt phần tử tội phạm lẩn trốn trong quần chúng nhân dân ra ngoài..."
"Đúng…"
Không cần tốn nhiều công sức mà những thanh niên trí thức này đã lấy lại quyết tâm với suy nghĩ của mình một lần nữa trong khi những người dân trong thôn vẫn còn đang trò chuyện với cán bộ phía dưới.
"Đại đội trưởng, nếu không có ai chịu giao đồ vật đã giấu ra thì thừa dịp toàn bộ đại đội đều tập trung ở đây, chúng ta trực tiếp đi lục soát từng nhà một đi. Tôi không tin sẽ không lục soát được gì."
Lưu Giang vừa dứt lời thì liền được mấy thanh niên trí thức ủng hộ: "Đúng, đi tìm đi."
"Lục soát, lục soát, lục soát."
Mà đại đội trưởng bên này cũng đang cố gắng thương lượng với mấy người có tiếng nói nhất trong đại đội.
Lúc này có người trực tiếp hỏi một câu: "Nếu như không tìm ra thì sao đây?"
"Sao có thể như vậy được chứ?” Nữ thanh niên có mái tóc dài nói xen vào.
Bọn họ cảm thấy mình chắc chắn có thể moi những đồng bạc đó ra từ trong tay mấy người nông thôn này. Đến lúc đó thì thanh niên trí thức như bọn họ sẽ len lén chia chác một ít với nhau, rồi mới giao phần còn lại cho công xã.
Lập công lớn như vậy, biết đâu bọn họ sẽ được đến công xã làm việc. Nếu như số lượng đồng bạc nhiều thì không chừng bọn họ còn có cơ hội trở về thành phố đấy!
Cơ hội ngàn năm có một như vậy sao mà nhóm thanh niên trí thức chịu bỏ qua được chứ. Chỉ có Đổng Gia Anh là đang dần dần lui về phía sau đám thanh niên trí thức, nếu như không cẩn thận tìm kiếm cô ta thì đúng thật là không biết cô ta ở đâu luôn.
Những lời này của Lưu Giang khiến cho đôi mắt của mấy thanh niên trí thức bên cạnh vẫn im lặng từ nãy đến giờ sáng rực lên: "Đúng vậy, chúng ta phải bắt phần tử tội phạm lẩn trốn trong quần chúng nhân dân ra ngoài..."
"Đúng…"
Không cần tốn nhiều công sức mà những thanh niên trí thức này đã lấy lại quyết tâm với suy nghĩ của mình một lần nữa trong khi những người dân trong thôn vẫn còn đang trò chuyện với cán bộ phía dưới.
"Đại đội trưởng, nếu không có ai chịu giao đồ vật đã giấu ra thì thừa dịp toàn bộ đại đội đều tập trung ở đây, chúng ta trực tiếp đi lục soát từng nhà một đi. Tôi không tin sẽ không lục soát được gì."
Lưu Giang vừa dứt lời thì liền được mấy thanh niên trí thức ủng hộ: "Đúng, đi tìm đi."
"Lục soát, lục soát, lục soát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà đại đội trưởng bên này cũng đang cố gắng thương lượng với mấy người có tiếng nói nhất trong đại đội.
Lúc này có người trực tiếp hỏi một câu: "Nếu như không tìm ra thì sao đây?"
"Sao có thể như vậy được chứ?” Nữ thanh niên có mái tóc dài nói xen vào.
Bọn họ cảm thấy mình chắc chắn có thể moi những đồng bạc đó ra từ trong tay mấy người nông thôn này. Đến lúc đó thì thanh niên trí thức như bọn họ sẽ len lén chia chác một ít với nhau, rồi mới giao phần còn lại cho công xã.
Lập công lớn như vậy, biết đâu bọn họ sẽ được đến công xã làm việc. Nếu như số lượng đồng bạc nhiều thì không chừng bọn họ còn có cơ hội trở về thành phố đấy!
Cơ hội ngàn năm có một như vậy sao mà nhóm thanh niên trí thức chịu bỏ qua được chứ. Chỉ có Đổng Gia Anh là đang dần dần lui về phía sau đám thanh niên trí thức, nếu như không cẩn thận tìm kiếm cô ta thì đúng thật là không biết cô ta ở đâu luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro