Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Chương 33

Lộc Tử Ninh

2024-08-18 11:39:26

Sở Minh Xuyên: "Đi xem phim đi! Tôi lấy được hai tấm vé xem phim từ chỗ bạn tôi."

Thẩm Diểu Diểu khẽ gật đầu, sau đó nhìn thấy Sở Minh Xuyên dùng giấy dầu gói hai cái bánh bao thịt bò còn lại cất vào trong túi rồi nói: "Em đói thì nhớ bảo tôi lấy cho nhé."

Thẩm Diểu Diểu cười nói: "Được."

Nếu như không có ai thì cô đã cất vào không gian rồi, nhưng mà lại có người ngoài.

Hai người tới rạp chiếu phim, rất náo nhiệt, có nhiều thanh niên hào hoa phong nhã, ai cũng vui vẻ phấn khởi.

Còn có người lén bán hạt dưa, Thẩm Diểu Diểu mua hai gói, chia cho Sở Minh Xuyên một gói.

Vị mặn, ăn không ngon cho lắm nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Nhưng lúc xem phim cô đã lén đổi, lấy hạt dưa ngũ vị hương của mình ra cắn.

Phim hai người xem là một bộ phim tình cảm, kể về câu chuyện dở khóc dở cười của một cặp tình nhân cách mạng đi trợ giúp xây dựng vùng Đại Tây Bắc, cũng khá hay.

Nhưng mà chất lượng hình ảnh không tốt, màu đen trắng, không có phụ đề, nhưng vẫn có thể nghe rõ, tất cả các nhân vật đều đọc thoại hùng hồn mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh.

Phim vừa kết thúc, mọi người đều vỗ tay rào rào, còn có không ít thanh niên lập chí nguyên: "Tôi muốn đi trợ giúp Đại Tây Bắc, góp một phần sức lực để xây dựng đất nước."

"Bép bép bép!" Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, không ngừng nói hay.

Khi ra khỏi rạp chiếu phim vẫn còn có người đang nghị luận, Thẩm Diểu Diểu bị một cô gái mặc váy vàng nhạt ngăn lại, cô ta nói: "Nghe nói cô và chị cô sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, có phải là nên hưởng ứng chính sách đi trợ giúp xây dựng vùng biên cương của tổ quốc hay không."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Diểu Diểu nhíu mày: "Cô là ai vậy! Tôi quen cô à?"

Cô nói: "Hơn nữa tôi có đi trợ giúp hay không thì liên quan gì tới cô, đúng là lo chuyện bao đồng, ai không biết còn tưởng cô là lãnh đạo lớn nào đó."

"Cô..." Cô gái kia tức đến đỏ mặt.

Những người bên cạnh cũng không đi nữa, hết người này tới người khác dừng lại xem.

Cảm thấy hôm nay lời rồi, không chỉ có phim để xem mà còn có chuyện để hóng.

Sở Minh Xuyên cũng cảm thấy không hiểu gì, anh bảo vệ Thẩm Diểu Diểu ở phía sau, mặt sầm xuống.

Thẩm Diểu Diểu lại nhìn thêm mấy lần, cô không quen người này, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có.

Cô nói: "Nếu cô còn quấy rối, chúng tôi sẽ đi tìm công an."

"Này, đừng manh động, Mẫn Mẫn không cố ý đâu." Một người đàn ông đi ra.

Người này thì cô biết.

Đối tượng chưa kết hôn của Thẩm Dung Dung, Cố Hoài.

Nhìn thấy ánh mắt mến mộ của cô gái, Thẩm Diểu Diểu hừ một tiếng: "Vợ chưa cưới của anh có biết anh đi xem phim tình cảm với một cô gái xinh đẹp như vậy không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nụ cười trên mặt Cố Hoài cứng đờ, anh ta giải thích: "Đây là em gái tôi."

"Em gái, có tình cảm với em gái à?" Thẩm Diểu Diểu bình tĩnh nhìn anh ta.

Trước giờ cô không bắt nạt người khác, nhưng cũng không có nghĩa là người khác bắt nạt cô, cô còn phải nén giận, miễn cưỡng bản thân chấp nhận lời xin lỗi của người khác.

Đám người vây xem cũng trêu đùa: "Có tình với em gái kìa..."

Sở Minh Xuyên nói trúng tim đen: "Đây là quan hệ nam nữ bậy bạ, là tội lưu manh."

Chu Mẫn cả giận: "Các người ăn nói lung tung, Cố Hoài không hề có vợ chưa cưới, tôi và anh ấy là hai bên tình nguyện."

Cố Hoài quát cô ta: "Đừng nói lung tung."

Thẩm Diểu Diểu chẳng muốn xem chó cắn chó, cô kéo áo Sở Minh Xuyên nói: "Chúng ta đi thôi!"

Đi được một quãng, cô hỏi: "Anh quen Cố Hoài hả?"

Tuy là câu hỏi nhưng rất khẳng định.

Sở Minh Xuyên rất thông minh, nhanh chóng sắp xếp quan hệ nhân vật rồi nói: "Hai nhà chúng tôi ở chung một tứ hợp viện, quen biết từ nhỏ, tôi cũng không ngờ đối tượng của Cố Hoài là chị kế của cô."

Thẩm Diểu Diểu ồ một tiếng.

Sở Minh Xuyên nhìn cô một cái, nói tiếp: "Nhưng theo tôi được biết, mẹ của Cố Hoài đã tuyên bố rằng con trai bà ta đã chia tay chị kế của cô, cái cô Mẫn gì đó ngang ngược hôm nay chính là đối tượng mới của Cố Hoài."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố

Số ký tự: 0