Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 34
Lộc Tử Ninh
2024-08-18 11:39:26
Anh nói: "Nếu như Cố Hoài kết hôn với chị kế của cô, chúng ta có thể chuyển ra khỏi tứ hợp viện."
Thẩm Diểu Diểu cũng không để ý điểm này, cô nói: "Tôi không chuyển đâu!"
Cũng đâu phải cô không quản được Thẩm Dung Dung.
Nhưng cô đồng ý hai người ở bên nhau từ lúc nào thế? Chẳng phải còn đang tìm hiểu à?
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, nói: "Anh được voi đòi tiên."
Sở Minh Xuyên cười nói: "Không được voi đòi tiên thì sao cưới được vợ chứ."
Thẩm Diểu Diểu tức giận nói: "Chỉ với sự nhẫn nại của anh, kiểu gì chẳng lấy được vợ."
Sở Minh Xuyên: "Không lấy được người vợ tốt như em."
Thấy cô sắp tức giận, anh chuyển chủ đề nói: "Tòa nhà Bách hóa mới có một đợt hàng mới, có muốn đi xem thử không?"
Thẩm Diểu Diểu hừ một tiếng: "Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Sở Minh Xuyên khẽ cười.
Hai người lại nhanh chóng đi đến tòa nhà Bách hóa, người chen người, tất cả đều đang tranh cướp hàng hóa.
Điên cuồng giống như zombie ngửi thấy mùi máu thịt vậy.
Thẩm Diểu Diểu đi thẳng đến quầy bánh ngọt, cô muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon.
Dạo này cô cũng không rảnh rỗi, đi chợ đen mấy chuyến, đổi một số đồ vật không cần đến ở không gian lấy tiền giấy.
Một xấp dày, hoàn toàn đủ để cô tiêu.
Nhưng không thể tiêu bừa bãi được, phải cẩn thận một chút.
Thời đại này tiền lương công khai, giữa người với người không có bí mật về kinh tế.
Nếu như cô đột nhiên lấy ra một số tiền lớn, lại không thể nói rõ nguồn gốc, rất có thể sẽ bị coi là gián điệp.
Vừa chen đến phía, lúc đang nhìn xem có loại bánh nào chưa từng ăn thì cái mông của cô bỗng bị bóp một cái.
Không biết là không được chạm vào mông hổ à?
Cô thẳng chân đá ra sau!
"A!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết lợn vang lên.
Một người đàn ông co quắp trên mặt đất giống như tôm, hay che bụm lấy trứng của mình, nước mắt rơi lã chã.
Người xung quanh sửng sốt một lát, nhìn thấy hai người thì lập tức hiểu ra, thi nhau lùi lại để trống một khoảng lớn, sau đó nhìn Thẩm Diểu Diểu bằng ánh mắt khó nói nên lời.
Đàn ông ở xung quanh thì nhìn Thẩm Diểu Diểu bằng ánh mắt sợ hãi, cong người lại như thể sợ Thẩm Diểu Diểu đột nhiên đá bọn họ một cái.
Thẩm Diểu Diểu tức giận không thôi, trực tiếp tiến lên đạp người đàn ông kia bịch bịch, mắng: "Ai bảo anh bóp mông tôi, ai bảo anh giở trò lưu manh, đánh chết anh, đánh chết anh."
Người đàn ông bụm lấy trứng không ngừng nhích ra sau, kêu lên: "Tôi không giở trò lưu manh, cô hiểu lầm rồi."
Thẩm Diểu Diểu: "Anh còn dám nói dối."
Cô đá bịch một cái vào bàn tay đan bụm trứng của người đàn ông, nói: "Tay này bóp mông tôi đúng không, tôi phế nó đi!"
Trứng của người đàn ông bị ăn đòn hai lần, đau đến nỗi lớn tiếng kêu gào.
"Người anh em, chú trâu bò quá." Có người vỗ bả vai Sở Minh Xuyên, nhìn anh với vẻ mặt kính nể.
Nụ cười trên mặt Sở Minh Xuyên càng tươi hơn, anh nói: "Tôi cũng cảm thấy mình trâu bò, tìm được một cô vợ tốt như vậy."
Vừa xinh đẹp vừa giỏi đánh nhau, quả thật rất tuyệt vời.
Không cần lo cô bị bắt nạt ở tứ hợp viện.
Thẩm Diểu Diểu đánh một trận khiến cho người đàn ông kia chảy nước mắt chảy dài.
Trong miệng la hét: "Tôi không dám nữa, tôi không bao giờ dám giở trò lưu manh nữa... Hu hu hu..."
Lúc công an tới thì nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết đâu mới là người bị hại.
Thấy công an tới, Thẩm Diểu Diểu méo miệng, nước mắt chảy xuống, nói: "Các anh phải làm chủ cho tôi, tên đàn ông này bóp mông tôi."
Người đàn ông kia càng kích động hơn: "Tôi tự thú, mau đưa tôi đi!"
Khóe miệng công an giật giật, đưa cả hai người đi, theo sau còn có một nhóm cô dì chú bác nói là muốn làm nhân chứng.
Đi đến Cục Công an, người đàn ông vội vã nói ra hành vi phạm tội của mình, lén nhìn Thẩm Diểu Diểu một cái, ấm ức nói: "Tôi không ngờ cô ta đánh giỏi như vậy."
Thẩm Diểu Diểu cũng không để ý điểm này, cô nói: "Tôi không chuyển đâu!"
Cũng đâu phải cô không quản được Thẩm Dung Dung.
Nhưng cô đồng ý hai người ở bên nhau từ lúc nào thế? Chẳng phải còn đang tìm hiểu à?
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, nói: "Anh được voi đòi tiên."
Sở Minh Xuyên cười nói: "Không được voi đòi tiên thì sao cưới được vợ chứ."
Thẩm Diểu Diểu tức giận nói: "Chỉ với sự nhẫn nại của anh, kiểu gì chẳng lấy được vợ."
Sở Minh Xuyên: "Không lấy được người vợ tốt như em."
Thấy cô sắp tức giận, anh chuyển chủ đề nói: "Tòa nhà Bách hóa mới có một đợt hàng mới, có muốn đi xem thử không?"
Thẩm Diểu Diểu hừ một tiếng: "Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Sở Minh Xuyên khẽ cười.
Hai người lại nhanh chóng đi đến tòa nhà Bách hóa, người chen người, tất cả đều đang tranh cướp hàng hóa.
Điên cuồng giống như zombie ngửi thấy mùi máu thịt vậy.
Thẩm Diểu Diểu đi thẳng đến quầy bánh ngọt, cô muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạo này cô cũng không rảnh rỗi, đi chợ đen mấy chuyến, đổi một số đồ vật không cần đến ở không gian lấy tiền giấy.
Một xấp dày, hoàn toàn đủ để cô tiêu.
Nhưng không thể tiêu bừa bãi được, phải cẩn thận một chút.
Thời đại này tiền lương công khai, giữa người với người không có bí mật về kinh tế.
Nếu như cô đột nhiên lấy ra một số tiền lớn, lại không thể nói rõ nguồn gốc, rất có thể sẽ bị coi là gián điệp.
Vừa chen đến phía, lúc đang nhìn xem có loại bánh nào chưa từng ăn thì cái mông của cô bỗng bị bóp một cái.
Không biết là không được chạm vào mông hổ à?
Cô thẳng chân đá ra sau!
"A!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết lợn vang lên.
Một người đàn ông co quắp trên mặt đất giống như tôm, hay che bụm lấy trứng của mình, nước mắt rơi lã chã.
Người xung quanh sửng sốt một lát, nhìn thấy hai người thì lập tức hiểu ra, thi nhau lùi lại để trống một khoảng lớn, sau đó nhìn Thẩm Diểu Diểu bằng ánh mắt khó nói nên lời.
Đàn ông ở xung quanh thì nhìn Thẩm Diểu Diểu bằng ánh mắt sợ hãi, cong người lại như thể sợ Thẩm Diểu Diểu đột nhiên đá bọn họ một cái.
Thẩm Diểu Diểu tức giận không thôi, trực tiếp tiến lên đạp người đàn ông kia bịch bịch, mắng: "Ai bảo anh bóp mông tôi, ai bảo anh giở trò lưu manh, đánh chết anh, đánh chết anh."
Người đàn ông bụm lấy trứng không ngừng nhích ra sau, kêu lên: "Tôi không giở trò lưu manh, cô hiểu lầm rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Diểu Diểu: "Anh còn dám nói dối."
Cô đá bịch một cái vào bàn tay đan bụm trứng của người đàn ông, nói: "Tay này bóp mông tôi đúng không, tôi phế nó đi!"
Trứng của người đàn ông bị ăn đòn hai lần, đau đến nỗi lớn tiếng kêu gào.
"Người anh em, chú trâu bò quá." Có người vỗ bả vai Sở Minh Xuyên, nhìn anh với vẻ mặt kính nể.
Nụ cười trên mặt Sở Minh Xuyên càng tươi hơn, anh nói: "Tôi cũng cảm thấy mình trâu bò, tìm được một cô vợ tốt như vậy."
Vừa xinh đẹp vừa giỏi đánh nhau, quả thật rất tuyệt vời.
Không cần lo cô bị bắt nạt ở tứ hợp viện.
Thẩm Diểu Diểu đánh một trận khiến cho người đàn ông kia chảy nước mắt chảy dài.
Trong miệng la hét: "Tôi không dám nữa, tôi không bao giờ dám giở trò lưu manh nữa... Hu hu hu..."
Lúc công an tới thì nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết đâu mới là người bị hại.
Thấy công an tới, Thẩm Diểu Diểu méo miệng, nước mắt chảy xuống, nói: "Các anh phải làm chủ cho tôi, tên đàn ông này bóp mông tôi."
Người đàn ông kia càng kích động hơn: "Tôi tự thú, mau đưa tôi đi!"
Khóe miệng công an giật giật, đưa cả hai người đi, theo sau còn có một nhóm cô dì chú bác nói là muốn làm nhân chứng.
Đi đến Cục Công an, người đàn ông vội vã nói ra hành vi phạm tội của mình, lén nhìn Thẩm Diểu Diểu một cái, ấm ức nói: "Tôi không ngờ cô ta đánh giỏi như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro