[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Ăn Bám (3)
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Tầm Vị cảm thấy đầu óc người đàn ông này âm trầm đến mức đáng sợ.
"Mau đứng dậy đi! Cháu đang làm gì vậy! Chúng ta gần như đã trở thành người một nhà rồi, nói cái gì mà như hai nhà xa lạ vậy! Cái đứa Tô Tầm Vị kia vừa xấu vừa béo, còn cháu thì có tương lai tươi sáng, nó làm sao có thể xứng đáng với cháu được chứ? Thật sự là do chú không thể đứng nhìn được nữa. Hơn nữa, mối quan hệ của cháu với Thanh Thanh đã như vậy, từ giờ trở đi chỉ cần cháu đối xử tốt với Thanh Thanh, sau khi tốt nghiệp thì cho con bé một cuộc sống thật tốt, thì cái kế hoạch mà chú đã tạo ra cho cháu cũng không phải là vô ích. "
Tô Tầm Vị nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Cô nói mà, Lục Vân Hiên còn chưa cầm tiền của nhà họ Tô đi báo danh nhập học ở đại học, làm sao bằng lòng đá nguyên chủ đi cơ chứ, hóa ra anh ta đã đổi lấy một tấm vé ăn dài hạn hơn.
"Chú Kiều, chú cứ yên tâm, cháu, Lục Vân Hiên, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với Thanh Thanh! Chỉ cần cháu có một miếng ăn, Thanh Thanh cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ phải đói, cô ấy chính là sinh mệnh của cháu!" Lục Vân Hiên đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn.
Kiều Phú Quý cực kỳ hài lòng với Lục Vân Hiên, vỗ vai anh ta, nói: “À đúng rồi, chú vẫn đang nghĩ cách về chuyện tiền học phí của cháu, chú không đủ khả năng chi trả hai nghìn tệ, nhưng hai tháng này cháu cứ đi phụ việc đồng áng trước, chú sẽ giúp cháu ghi thêm mấy công điểm, trong thôn lương thực còn thừa rất nhiều, đến lúc đó chú sẽ cho cháu nhiều lương thực hơn, cháu cũng có thể lấy lương thực đi đổi thành tiền."
"Cảm ơn chú Kiều! Thật sự cảm ơn chú rất nhiều! Đời này dù Lục Vân Hiên có làm trâu làm ngựa cũng không thể bù đắp được ân tình của chú! Đại ân đại đức của chú, cháu thực sự không thể báo đáp!" Lục Vân Hiên chân thành tha thiết nói.
Nghe xong lời này, Tô Tầm Vị chỉ cảm thấy buồn cười.
Lục Vân Hiên cũng có thể được coi là một nhân tài khi có thể ăn bám một cách thành thạo như vậy.
Hôm nay anh ta có thể tính kế Tô Tầm Vị nhờ Kiều Thanh, vậy thì ngày mai cũng có thể vì những người phụ nữ khác mà tính kế Kiều Thanh.
Con cáo già Kiều Phú Quý tưởng mình đã nhặt được một kho báu nhưng không ngờ lại nuôi phải con sói mắt trắng.
Tô Tầm Vị không nghe những lời nói còn lại nữa, quay người rời khỏi đại đội.
Cô đến căn nhà nát mà Tả Cánh Thành ở đêm qua, thu dọn đồ đạc của Tả Cánh Thành.
Đồ đạc của Tả Cánh Thành không nhiều, hơn nữa còn chưa dỡ đồ ra, chỉ cần gấp chăn bông, Tô Tầm Vị đã trở về nhà Tô.
Tô Tầm Vị cảm thấy đầu óc người đàn ông này âm trầm đến mức đáng sợ.
"Mau đứng dậy đi! Cháu đang làm gì vậy! Chúng ta gần như đã trở thành người một nhà rồi, nói cái gì mà như hai nhà xa lạ vậy! Cái đứa Tô Tầm Vị kia vừa xấu vừa béo, còn cháu thì có tương lai tươi sáng, nó làm sao có thể xứng đáng với cháu được chứ? Thật sự là do chú không thể đứng nhìn được nữa. Hơn nữa, mối quan hệ của cháu với Thanh Thanh đã như vậy, từ giờ trở đi chỉ cần cháu đối xử tốt với Thanh Thanh, sau khi tốt nghiệp thì cho con bé một cuộc sống thật tốt, thì cái kế hoạch mà chú đã tạo ra cho cháu cũng không phải là vô ích. "
Tô Tầm Vị nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Cô nói mà, Lục Vân Hiên còn chưa cầm tiền của nhà họ Tô đi báo danh nhập học ở đại học, làm sao bằng lòng đá nguyên chủ đi cơ chứ, hóa ra anh ta đã đổi lấy một tấm vé ăn dài hạn hơn.
"Chú Kiều, chú cứ yên tâm, cháu, Lục Vân Hiên, kiếp này sẽ đối xử thật tốt với Thanh Thanh! Chỉ cần cháu có một miếng ăn, Thanh Thanh cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ phải đói, cô ấy chính là sinh mệnh của cháu!" Lục Vân Hiên đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn.
Kiều Phú Quý cực kỳ hài lòng với Lục Vân Hiên, vỗ vai anh ta, nói: “À đúng rồi, chú vẫn đang nghĩ cách về chuyện tiền học phí của cháu, chú không đủ khả năng chi trả hai nghìn tệ, nhưng hai tháng này cháu cứ đi phụ việc đồng áng trước, chú sẽ giúp cháu ghi thêm mấy công điểm, trong thôn lương thực còn thừa rất nhiều, đến lúc đó chú sẽ cho cháu nhiều lương thực hơn, cháu cũng có thể lấy lương thực đi đổi thành tiền."
"Cảm ơn chú Kiều! Thật sự cảm ơn chú rất nhiều! Đời này dù Lục Vân Hiên có làm trâu làm ngựa cũng không thể bù đắp được ân tình của chú! Đại ân đại đức của chú, cháu thực sự không thể báo đáp!" Lục Vân Hiên chân thành tha thiết nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong lời này, Tô Tầm Vị chỉ cảm thấy buồn cười.
Lục Vân Hiên cũng có thể được coi là một nhân tài khi có thể ăn bám một cách thành thạo như vậy.
Hôm nay anh ta có thể tính kế Tô Tầm Vị nhờ Kiều Thanh, vậy thì ngày mai cũng có thể vì những người phụ nữ khác mà tính kế Kiều Thanh.
Con cáo già Kiều Phú Quý tưởng mình đã nhặt được một kho báu nhưng không ngờ lại nuôi phải con sói mắt trắng.
Tô Tầm Vị không nghe những lời nói còn lại nữa, quay người rời khỏi đại đội.
Cô đến căn nhà nát mà Tả Cánh Thành ở đêm qua, thu dọn đồ đạc của Tả Cánh Thành.
Đồ đạc của Tả Cánh Thành không nhiều, hơn nữa còn chưa dỡ đồ ra, chỉ cần gấp chăn bông, Tô Tầm Vị đã trở về nhà Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro