[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Ăn Bám (2)
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nghĩ đến chuyện chính bản thân mình là nguyên nhân gây nên phiền toái cho người ta, chỉ có thể gượng cười, nói: “Anh yên tâm đi làm việc đi, tôi sẽ đến cái căn nhà tồi tàn đó giúp anh thu dọn hành lý, buổi tối tôi sẽ đón anh."
Tả Cánh Thành không ngờ cô sẽ nói như vậy, sắc mặt sửng sốt trong chốc lát, chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu thêm lần nữa.
Kiều Thanh dẫn Tả Cánh Thành đến cánh đồng lao động của thôn Bình An, cũng không nhịn được trêu chọc: “Tuy về mặt ngoại hình thì Tô Tầm Vị có chút khuyết điểm, nhưng mà thoạt nhìn thì cô ấy đối với anh cũng khá hiền lành, anh cưới được một người phụ nữ địa phương, cuộc sống ở nông thôn cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút."
"Hơn nữa, mấy người thanh niên tri thức như anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về thành phố, nếu thật sự không thích thì đến lúc trở về thành phố cứ tự mình rời đi. Dù sao mấy người đàn ông như mấy anh cũng chẳng mất mát cái gì."
Tả Cánh Thành không ngờ một cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy khi còn đang nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
Trong mắt anh hiện lên ý lạnh lẽo, cũng không phản ứng lại với câu nói của Kiều Thanh.
Kiều Thanh cảm thấy không có gì vui, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa.
Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp trai, e rằng khắp cả nước cũng không ai có thể so sánh được với anh.
Nhưng với cái tính tình lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng suốt ngày của anh như thế này, nếu đi theo Tô Tầm Vị nhất định sẽ bị đánh.
Nhắc đến đàn ông, một người đàn ông dịu dàng và ân cần như Lục Vân Hiên mới là một ứng cử viên sáng giá để làm chồng.
Ở phía bên kia, Tô Tầm Vị đang định về nhà, lại nghĩ tới cây bút mình mang theo hình như đã bỏ quên ở đại đội, nên lại quay lại tìm.
Nhưng mà vừa bước vào cửa đại đội, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc và ghê tởm từ bên trong truyền đến.
"Chú Kiều, lần này cảm ơn chú rất nhiều, nếu không, cháu thật sự không biết làm sao để thoát khỏi con mụ béo chết tiệt đó."
Nghe thấy giọng nói này, không phải là của tên khốn nạn Lục Vân Hiên kia sao?
"Chú Kiều, chú không chỉ cho cháu thư giới thiệu từ trường đại học, mà còn giúp con thoát khỏi lễ đính hôn với con mụ béo chết bầm đó, thật giống như là ân nhân cứu mạng của cháu vậy, bây giờ con không có tàng cáng gì, không có gì để báo đáp, chỉ có thể trịnh trọng dập đầu lạy chú.
Tô Tầm Vị nhìn qua khe cửa, nhìn thấy tên đạo đức giả Lục Vân Hiên đang quỳ trước mặt Kiều Phú Quý, nghiêm túc chuẩn bị lạy Kiều Phú Quý.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc Lục Vân Hiên tìm người yêu để lấy tiền của chính gia đình cô ấy cũng là cái dáng vẻ khúm núm như này.
Nhưng nghĩ đến chuyện chính bản thân mình là nguyên nhân gây nên phiền toái cho người ta, chỉ có thể gượng cười, nói: “Anh yên tâm đi làm việc đi, tôi sẽ đến cái căn nhà tồi tàn đó giúp anh thu dọn hành lý, buổi tối tôi sẽ đón anh."
Tả Cánh Thành không ngờ cô sẽ nói như vậy, sắc mặt sửng sốt trong chốc lát, chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu thêm lần nữa.
Kiều Thanh dẫn Tả Cánh Thành đến cánh đồng lao động của thôn Bình An, cũng không nhịn được trêu chọc: “Tuy về mặt ngoại hình thì Tô Tầm Vị có chút khuyết điểm, nhưng mà thoạt nhìn thì cô ấy đối với anh cũng khá hiền lành, anh cưới được một người phụ nữ địa phương, cuộc sống ở nông thôn cũng sẽ dễ dàng hơn đôi chút."
"Hơn nữa, mấy người thanh niên tri thức như anh sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về thành phố, nếu thật sự không thích thì đến lúc trở về thành phố cứ tự mình rời đi. Dù sao mấy người đàn ông như mấy anh cũng chẳng mất mát cái gì."
Tả Cánh Thành không ngờ một cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy khi còn đang nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
Trong mắt anh hiện lên ý lạnh lẽo, cũng không phản ứng lại với câu nói của Kiều Thanh.
Kiều Thanh cảm thấy không có gì vui, cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm với anh nữa.
Người đàn ông này có vẻ ngoài đẹp trai, e rằng khắp cả nước cũng không ai có thể so sánh được với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng với cái tính tình lạnh lùng, sắc mặt lạnh lùng suốt ngày của anh như thế này, nếu đi theo Tô Tầm Vị nhất định sẽ bị đánh.
Nhắc đến đàn ông, một người đàn ông dịu dàng và ân cần như Lục Vân Hiên mới là một ứng cử viên sáng giá để làm chồng.
Ở phía bên kia, Tô Tầm Vị đang định về nhà, lại nghĩ tới cây bút mình mang theo hình như đã bỏ quên ở đại đội, nên lại quay lại tìm.
Nhưng mà vừa bước vào cửa đại đội, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc và ghê tởm từ bên trong truyền đến.
"Chú Kiều, lần này cảm ơn chú rất nhiều, nếu không, cháu thật sự không biết làm sao để thoát khỏi con mụ béo chết tiệt đó."
Nghe thấy giọng nói này, không phải là của tên khốn nạn Lục Vân Hiên kia sao?
"Chú Kiều, chú không chỉ cho cháu thư giới thiệu từ trường đại học, mà còn giúp con thoát khỏi lễ đính hôn với con mụ béo chết bầm đó, thật giống như là ân nhân cứu mạng của cháu vậy, bây giờ con không có tàng cáng gì, không có gì để báo đáp, chỉ có thể trịnh trọng dập đầu lạy chú.
Tô Tầm Vị nhìn qua khe cửa, nhìn thấy tên đạo đức giả Lục Vân Hiên đang quỳ trước mặt Kiều Phú Quý, nghiêm túc chuẩn bị lạy Kiều Phú Quý.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc Lục Vân Hiên tìm người yêu để lấy tiền của chính gia đình cô ấy cũng là cái dáng vẻ khúm núm như này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro