[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Bí Thư Tôn Thíc...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Tầm Vị lấy hết củi trong bếp ra nói: “Không cần phải cho củi vào sớm như vậy đâu, nhất là vào những ngày mưa, nếu đống củi này không khô ráo thì càng khó nhóm lửa.”
“Đầu tiên cho một nắm lá tre vào, sau đó đốt que diêm lên. Ném cả que diêm vào, lá tre sẽ cháy. Sau đó lấy hai khúc củi tương đối mỏng đặt lên trên. Để lá tre từ từ đốt hai khúc củi đó. Đợi đến khi nào lửa đã cháy hoàn toàn lên hai khúc củi, mới có thể đặt thêm củi lớn hơn lên trên, để lửa có thể từ từ đốt lên hết."
Tô Tầm Vị vừa làm mẫu, vừa kiên nhẫn giải thích cho Tả Cánh Thành.
Tả Cánh Thành gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Để chiên mỡ lợn, chỉ cần đổ mỡ lợn đã thái nhỏ vào nồi là được. Thực ra, không thể chiên mỡ lợn trên lửa lớn, nếu không mỡ lợn chiên xong sẽ có mùi khét, phải chiên từ từ trên lửa nhỏ để có độ chín vừa phải, mùi hương của mỡ lợn chiên sẽ thanh.”
Tô Tầm Vị khuấy mỡ lợn, lấy một khúc củi đang cháy hừng hực trong bếp ra, bắc một bếp khác, múc nước đổ vào đun sôi.
"Bây giờ bắt đầu đun nước nóng, lát nữa nhào bột mì, chỉ cần để lại hai khúc củi trong nồi là được, hiện tại chúng ta đi rửa sạch rau dại." Tô Tầm Vị nói.
Tả Cánh Thành hoàn toàn hoang mang lo sợ, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Tô Tầm Vị đến bên giếng nước.
Anh vẫn biết cách múc nước nên chủ động tự giác đi lấy hai xô nước.
"Đầu tiên đổ rau rừng vào chậu gỗ, rửa sạch bụi bẩn và bùn đất ở bên ngoài, sau đó thay nước, rửa từng gốc từng lá một, rồi lại cho qua nước sạch một lần nữa. Nói chung thì phải rửa khoảng ba lần là sạch rồi."
Tả Cánh Thành làm theo những gì Tô Tầm Vị nói, làm theo cô từng bước một.
“Cho rau đã rửa sạch vào rổ rau cho ráo nước, sau đó chúng ta sẽ nhào bột mì.”
Nói là chúng ta, nhưng thực ra chỉ là Tô Tầm Vi nhào bột, còn Tả Cánh Thành chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Sau khi trộn mì dày xong, Tô Tầm Vị cầm đám rau dại khi nãy mới dùng dao thái nhỏ ra rồi thêm vào mì, sau đó lấy mỡ lợn chiên ra, băm nhỏ phần mỡ còn sót lại, thêm vào trong mì, lại cho thêm muối và gia vị vào.
Sau khi bột gần như đã nhào xong, Tô Tầm Vị lấy ra một cục, nhào thành hình tròn, sau đó bắt đầu từ từ chiên với mỡ lợn trong chảo.
Chẳng mấy chốc sau, mùi thơm nồng nàn đã lan tỏa ra khắp căn bếp.
Mùi thơm này hòa quyện với mùi thơm của bột mì, lại xen lẫn mùi thơm của rau rừng, vì có thêm phần mỡ lợn còn dư, nên bánh rán sau khi chiên càng có màu óng ả, nhìn càng ngon miệng và có cảm giác thèm ăn hơn.
Tả Cánh Thành nhóm lửa, Tô Tầm Vị làm bánh rán, chẳng bao lâu sau làm xong hơn một trăm chiếc bánh rán.
Tô Tầm Vị lấy hết củi trong bếp ra nói: “Không cần phải cho củi vào sớm như vậy đâu, nhất là vào những ngày mưa, nếu đống củi này không khô ráo thì càng khó nhóm lửa.”
“Đầu tiên cho một nắm lá tre vào, sau đó đốt que diêm lên. Ném cả que diêm vào, lá tre sẽ cháy. Sau đó lấy hai khúc củi tương đối mỏng đặt lên trên. Để lá tre từ từ đốt hai khúc củi đó. Đợi đến khi nào lửa đã cháy hoàn toàn lên hai khúc củi, mới có thể đặt thêm củi lớn hơn lên trên, để lửa có thể từ từ đốt lên hết."
Tô Tầm Vị vừa làm mẫu, vừa kiên nhẫn giải thích cho Tả Cánh Thành.
Tả Cánh Thành gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Để chiên mỡ lợn, chỉ cần đổ mỡ lợn đã thái nhỏ vào nồi là được. Thực ra, không thể chiên mỡ lợn trên lửa lớn, nếu không mỡ lợn chiên xong sẽ có mùi khét, phải chiên từ từ trên lửa nhỏ để có độ chín vừa phải, mùi hương của mỡ lợn chiên sẽ thanh.”
Tô Tầm Vị khuấy mỡ lợn, lấy một khúc củi đang cháy hừng hực trong bếp ra, bắc một bếp khác, múc nước đổ vào đun sôi.
"Bây giờ bắt đầu đun nước nóng, lát nữa nhào bột mì, chỉ cần để lại hai khúc củi trong nồi là được, hiện tại chúng ta đi rửa sạch rau dại." Tô Tầm Vị nói.
Tả Cánh Thành hoàn toàn hoang mang lo sợ, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Tô Tầm Vị đến bên giếng nước.
Anh vẫn biết cách múc nước nên chủ động tự giác đi lấy hai xô nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đầu tiên đổ rau rừng vào chậu gỗ, rửa sạch bụi bẩn và bùn đất ở bên ngoài, sau đó thay nước, rửa từng gốc từng lá một, rồi lại cho qua nước sạch một lần nữa. Nói chung thì phải rửa khoảng ba lần là sạch rồi."
Tả Cánh Thành làm theo những gì Tô Tầm Vị nói, làm theo cô từng bước một.
“Cho rau đã rửa sạch vào rổ rau cho ráo nước, sau đó chúng ta sẽ nhào bột mì.”
Nói là chúng ta, nhưng thực ra chỉ là Tô Tầm Vi nhào bột, còn Tả Cánh Thành chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Sau khi trộn mì dày xong, Tô Tầm Vị cầm đám rau dại khi nãy mới dùng dao thái nhỏ ra rồi thêm vào mì, sau đó lấy mỡ lợn chiên ra, băm nhỏ phần mỡ còn sót lại, thêm vào trong mì, lại cho thêm muối và gia vị vào.
Sau khi bột gần như đã nhào xong, Tô Tầm Vị lấy ra một cục, nhào thành hình tròn, sau đó bắt đầu từ từ chiên với mỡ lợn trong chảo.
Chẳng mấy chốc sau, mùi thơm nồng nàn đã lan tỏa ra khắp căn bếp.
Mùi thơm này hòa quyện với mùi thơm của bột mì, lại xen lẫn mùi thơm của rau rừng, vì có thêm phần mỡ lợn còn dư, nên bánh rán sau khi chiên càng có màu óng ả, nhìn càng ngon miệng và có cảm giác thèm ăn hơn.
Tả Cánh Thành nhóm lửa, Tô Tầm Vị làm bánh rán, chẳng bao lâu sau làm xong hơn một trăm chiếc bánh rán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro