[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Bí Thư Tôn Thíc...
2024-10-28 14:24:54
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những chiếc bánh rán này có màu vàng óng, giòn xốp, được xếp chồng lên nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng, cực kỳ thèm ăn.
Tô Tầm Vị cũng tìm được thêm một ít bột ngô, nấu một nồi súp bột ngô lớn.
Vừa mới làm xong, ngoài phòng bếp đã vang lên âm thanh: "Đây là món gì vậy? Món này thơm quá đi! Thơm đến nỗi con sâu thèm ăn trong bụng tôi cũng muốn chui ra ngoài rồi."
Tô Tầm Vị ngước mắt lên nhìn, thấy Vương Kiến Quốc - đội trưởng đội sản xuất của thôn Bình An, đang dẫn một người chú tầm năm mươi sáu tuổi đi về phía này.
Chú dấy mặc một cái áo Tôn Trung Sơn màu xám, tóc vuốt ngược ra sau, tuy tóc đã bạc nhưng trông rất có khí thế, bước đi vững vàng, tràn đầy sức lực.
"Ơ, lão Lưu đâu, sao hôm nay người nấu ăn lại là cậu?" Vương Kiến Quốc chỉ đối mắt với Tả Cánh Thành, nhưng cũng đã nghe nói về chuyện tối qua, khi nhìn thấy Tô Tầm Vị, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói: "Con nhóc Tô cũng ở đây à?"
Tô Tầm Vị thì ngược lại rất tự nhiên hào phóng nói: “Đồng chí Kiều đã bảo thanh niên tri thức Tả nấu ăn, anh ấy không biết nấu ăn nên nhờ cháu đến dạy cho anh ấy.”
"Oa! Đây chính là bánh rán! Thơm quá! Tôi muốn thử một cái trước!" Ông chú kia vừa nhìn thấy chiếc bánh rán rau rừng vàng óng xếp trên giỏ rau thì không nhịn được nữa nên, lập tức lấy một cái.
Chiếc bánh này vừa được rán xong, vẫn còn nóng hổi, khi cầm trên tay, những mẩu bột mì vụn lập tức rơi xuống, chứng tỏ độ giòn của nó.
"Bí thư Tôn, anh cứ ăn từ từ thôi. Đây chỉ là một cái bánh rán rau rừng thôi mà, chỉ có mùi thơm thôi, nhưng khi ăn vào vẫn còn thấy thé cổ họng, để về nhà tôi, tôi sẽ giết gà cho anh ăn." Vương Kiến Quốc vội vàng khuyên nhủ.
Lúc này, cái chú được gọi là bí thư Tôn đã há miệng cắn một miếng bánh rán rau rừng.
Vừa thơm vừa giòn, lại có mùi thơm nồng đậm của mì và rau rừng, còn có thể ăn được mấy miếng mỡ lợn chiên giòn giòn, đủ loại mùi vị hòa quyện vào nhau, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Bí thư Tôn một hơi đã ăn hết cả cái, vẫn chưa thỏa mãn, lại đi lấy thêm một cái nữa.
"Tiểu Vương, đầu bếp của các cậu nấu ăn giỏi thế, món bánh rán rau rừng này ăn rất ngon! Bao nhiêu năm sống trên cuộc đời này nhưng tôi còn chưa từng được ăn món bánh rau rừng ngon như vậy!" Bí thư Tôn giơ ngón tay cái lên, không chút do dự nói mấy lời khen ngợi khích lệ cho Vương Kiến Quốc.
Lời khen ngợi này khiến Vương Kiến Quốc có hơi bối rối.
Ông ấy cũng biết Tô Tầm Vị, từ nhỏ đã là người hết ăn lại nằm, chưa bao giờ nghe nhà họ Tô nói tài nấu nướng của cô giỏi đến mức nào.
Những chiếc bánh rán này có màu vàng óng, giòn xốp, được xếp chồng lên nhau, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng, cực kỳ thèm ăn.
Tô Tầm Vị cũng tìm được thêm một ít bột ngô, nấu một nồi súp bột ngô lớn.
Vừa mới làm xong, ngoài phòng bếp đã vang lên âm thanh: "Đây là món gì vậy? Món này thơm quá đi! Thơm đến nỗi con sâu thèm ăn trong bụng tôi cũng muốn chui ra ngoài rồi."
Tô Tầm Vị ngước mắt lên nhìn, thấy Vương Kiến Quốc - đội trưởng đội sản xuất của thôn Bình An, đang dẫn một người chú tầm năm mươi sáu tuổi đi về phía này.
Chú dấy mặc một cái áo Tôn Trung Sơn màu xám, tóc vuốt ngược ra sau, tuy tóc đã bạc nhưng trông rất có khí thế, bước đi vững vàng, tràn đầy sức lực.
"Ơ, lão Lưu đâu, sao hôm nay người nấu ăn lại là cậu?" Vương Kiến Quốc chỉ đối mắt với Tả Cánh Thành, nhưng cũng đã nghe nói về chuyện tối qua, khi nhìn thấy Tô Tầm Vị, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói: "Con nhóc Tô cũng ở đây à?"
Tô Tầm Vị thì ngược lại rất tự nhiên hào phóng nói: “Đồng chí Kiều đã bảo thanh niên tri thức Tả nấu ăn, anh ấy không biết nấu ăn nên nhờ cháu đến dạy cho anh ấy.”
"Oa! Đây chính là bánh rán! Thơm quá! Tôi muốn thử một cái trước!" Ông chú kia vừa nhìn thấy chiếc bánh rán rau rừng vàng óng xếp trên giỏ rau thì không nhịn được nữa nên, lập tức lấy một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc bánh này vừa được rán xong, vẫn còn nóng hổi, khi cầm trên tay, những mẩu bột mì vụn lập tức rơi xuống, chứng tỏ độ giòn của nó.
"Bí thư Tôn, anh cứ ăn từ từ thôi. Đây chỉ là một cái bánh rán rau rừng thôi mà, chỉ có mùi thơm thôi, nhưng khi ăn vào vẫn còn thấy thé cổ họng, để về nhà tôi, tôi sẽ giết gà cho anh ăn." Vương Kiến Quốc vội vàng khuyên nhủ.
Lúc này, cái chú được gọi là bí thư Tôn đã há miệng cắn một miếng bánh rán rau rừng.
Vừa thơm vừa giòn, lại có mùi thơm nồng đậm của mì và rau rừng, còn có thể ăn được mấy miếng mỡ lợn chiên giòn giòn, đủ loại mùi vị hòa quyện vào nhau, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Bí thư Tôn một hơi đã ăn hết cả cái, vẫn chưa thỏa mãn, lại đi lấy thêm một cái nữa.
"Tiểu Vương, đầu bếp của các cậu nấu ăn giỏi thế, món bánh rán rau rừng này ăn rất ngon! Bao nhiêu năm sống trên cuộc đời này nhưng tôi còn chưa từng được ăn món bánh rau rừng ngon như vậy!" Bí thư Tôn giơ ngón tay cái lên, không chút do dự nói mấy lời khen ngợi khích lệ cho Vương Kiến Quốc.
Lời khen ngợi này khiến Vương Kiến Quốc có hơi bối rối.
Ông ấy cũng biết Tô Tầm Vị, từ nhỏ đã là người hết ăn lại nằm, chưa bao giờ nghe nhà họ Tô nói tài nấu nướng của cô giỏi đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro