Thập Niên 70: Vợ Chạy Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!
Chương 4
Long Nữ Dạ Bạch
2024-07-10 07:00:30
Để con nhỏ phải chịu đói như vậy thật là tạo nghiệt mà. Hà Thúy Chi trừng mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam, sau đó thở dài, mỗi tay nắm một bé: “Đi, bà nội đưa các cháu đi ăn cơm.”
Tưởng Nghênh Nam ăn xong cháo rồi, lúc này mới cẩn thận quan sát nhà hiện tại của mình. Hình dung toàn cảnh trong nhà chỉ có bốn bức tường thật không khoa trương. Lại nhìn bùn được ép phẳng dưới lòng bàn chân, “anh” thở dài, nếu như trời mưa thì còn đi đường kiểu gì?
Đi đôi giày nát xuống giường, cả người Tưởng Nghênh Nam đều thấy khó chịu, sai sai kiểu gì ấy.
Đây là một gian nhà bằng đất, bên trên lợp cỏ. Căn phòng hiện tại là gian nhà chính ở giữa, bên phải là phòng bếp, còn bên trái là hai gian phòng thông nhau, nếu muốn đi vào trong phòng thì phải đến từ trước mặt phòng đi qua mới được.
Tưởng Nghênh Nam ra khỏi phòng, đứng ở trong sân, bên ngoài ánh mặt trời rất lớn. nóc nhà mấy hộ xung quanh đã có khói bếp bốc lên, hẳn là đã đến giờ ăn cơm buổi trưa. Lần theo một vài ký ức chỉ dẫn, “anh” tìm được nhà của Hà Thúy Chi. Từ sau khi kết hôn Tưởng Nghênh Nam đã tách ra ở riêng, bởi vì Hà Thúy Chi cảm thấy nếu con trai tiếp tục ngốc ở trong nhà sẽ bị nuôi dưỡng thành đồ bỏ đi.
Tưởng Nghênh Nam đi đến cửa sân đã thấy trên ngưỡng cửa có một người trẻ tuổi đang ngồi bưng bát ăn gì đó. Đó là em trai của Tưởng Nghênh Nam, tên là Tưởng Đái Muội.
Lúc này người nông thôn thường đặt tên cho đứa nhỏ cực kỳ giản dị, thông thường có kỳ vọng gì đều rất thể hiện thẳng ở trên tên gọi. Ví dụ như muốn con trai mà đứa đầu lại là con gái thì sẽ lấy tên là Chiêu Đệ, thuận đệ sẽ được đệ. Nhưng hai vợ chồng Hà Thúy Chi bởi vì đứa đầu chính là con trai, thế nên đối với đứa thứ hai cũng không có yêu cầu gì, ai biết đâu vẫn là một thằng ku.
Chính cái gọi là hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết, nhà người khác muốn con trai như muốn mệnh, Hà Thúy Chi lại sinh hai con trai đã có chút muốn có con gái nhỏ ấm áp. Con trai cả còn tìm một người biết chữ tìm cho một cái tên rất hay. Con trai thứ hai thì tùy tiện hơn nhiều, Tưởng Lai Hỉ nói: “Không phải bà còn muốn có một đứa con gái sao, vậy thằng hai gọi là Muội đi.”
Vì thế đứa con thứ hai của nhà họ Tưởng, tên gọi là Đái Muội.
Tưởng Đái Muội ngồi ở trên ngưỡng cửa ăn cơm vừa ngẩng đầu, đã thấy anh trai của mình đứng ở cửa sân dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình. Lúc ấy cậu rất sửng sốt, sau đó nói: “Anh, anh hết bệnh rồi sao?”
“Đúng.” Tưởng Nghênh Nam nhấc chân đi vào, hơi có chút không được tự nhiên nói: “Mấy ngày này... gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.”
Trước nay Tưởng Đái Muội chưa từng nghe thấy anh trai nói mấy câu như vậy, cậu cũng mất tự nhiên theo: “Cũng không gì... Em không phiền, chỉ có cha mẹ vất vả thôi.”
Tưởng Nghênh Nam gật gật đầu, nhìn cậu như vậy cũng đủ hiểu sẽ không thể bị phiền toái được. Tưởng Nghênh Nam đi lướt qua Tưởng Đái Muội vào phòng, trong phòng có Tưởng Lai Hỉ và Hà Thúy Chi đang cùng ba đứa nhỏ ăn cơm. Nông thôn chú trọng bữa trưa ăn ngon, buổi tối tùy tiện ăn cơm xong là ngủ.
Tưởng Nghênh Nam nhìn một bát dưa muối trên bàn, trong bát của cha mẹ còn có nửa bát cơm, ba đứa nhỏ cũng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ.
Em gái Tưởng Tiểu Bảo mười mấy tuổi thấy Tưởng Nghênh Nam tới, lập tức dùng sức ngậm chặt khoai lang đỏ trong miệng, sợ có người đoạt đồ ăn của cô bé vậy.
Tưởng Lai Hỉ giương mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam liếc mắt một cái, mặt không có cảm xúc gì: “Tốt chưa?”
Tưởng Nghênh Nam biết ông đang hỏi sức khỏe của mình bèn nói: “Tốt rồi ạ.”
“Ăn một bát cháo no không?” Tưởng Lai Hỉ nói: “Ngồi xuống ăn hai miếng khoai lang đỏ đi.”
Tưởng Nghênh Nam đúng là chưa no nhưng nhìn trên bàn chỉ có chút khoai lang đỏ mà những sáu người ăn, lại cộng thêm “anh” nữa thì sợ là không đủ. Tưởng Nghênh Nam đã xua tay nói: “Con không đói bụng.”
Nhìn hai đứa nhỏ dùng tay nho nhỏ cầm miếng khoai lang đỏ lớn nghiêm túc gặm, Tưởng Nghênh Nam nhịn không được nhớ tới con gái mình. Con gái “anh” cũng gần bằng tuổi với hai đứa nhỏ này, từ nhỏ đã được cả nhà coi như bảo bối nâng như trứng hứng như hoa, nào giống hai đứa trẻ đói bụng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ này.
Tưởng Nghênh Nam duỗi tay sờ đầu nhỏ của con gái Tưởng Tiểu Hoa. Tưởng Tiểu Hoa mở to đôi mắt tò mò nhìn Tưởng Nghênh Nam, sau đó nhe răng cười với Tưởng Nghênh Nam.
Từ trước đến nay, Tưởng Nghênh Nam tuy rằng ham ăn biếng làm nhưng cũng may không có thói quen đánh vợ đánh con nên hai đứa con trai con gái vẫn rất thích hắn. Ngẫu nhiên bài bạc thắng, hắn còn sẽ cho đứa nhỏ tiền mua kẹo ăn, cho nên hai bé vẫn rất thân thiết với người cha như hắn.
Tưởng Nghênh Nam ăn xong cháo rồi, lúc này mới cẩn thận quan sát nhà hiện tại của mình. Hình dung toàn cảnh trong nhà chỉ có bốn bức tường thật không khoa trương. Lại nhìn bùn được ép phẳng dưới lòng bàn chân, “anh” thở dài, nếu như trời mưa thì còn đi đường kiểu gì?
Đi đôi giày nát xuống giường, cả người Tưởng Nghênh Nam đều thấy khó chịu, sai sai kiểu gì ấy.
Đây là một gian nhà bằng đất, bên trên lợp cỏ. Căn phòng hiện tại là gian nhà chính ở giữa, bên phải là phòng bếp, còn bên trái là hai gian phòng thông nhau, nếu muốn đi vào trong phòng thì phải đến từ trước mặt phòng đi qua mới được.
Tưởng Nghênh Nam ra khỏi phòng, đứng ở trong sân, bên ngoài ánh mặt trời rất lớn. nóc nhà mấy hộ xung quanh đã có khói bếp bốc lên, hẳn là đã đến giờ ăn cơm buổi trưa. Lần theo một vài ký ức chỉ dẫn, “anh” tìm được nhà của Hà Thúy Chi. Từ sau khi kết hôn Tưởng Nghênh Nam đã tách ra ở riêng, bởi vì Hà Thúy Chi cảm thấy nếu con trai tiếp tục ngốc ở trong nhà sẽ bị nuôi dưỡng thành đồ bỏ đi.
Tưởng Nghênh Nam đi đến cửa sân đã thấy trên ngưỡng cửa có một người trẻ tuổi đang ngồi bưng bát ăn gì đó. Đó là em trai của Tưởng Nghênh Nam, tên là Tưởng Đái Muội.
Lúc này người nông thôn thường đặt tên cho đứa nhỏ cực kỳ giản dị, thông thường có kỳ vọng gì đều rất thể hiện thẳng ở trên tên gọi. Ví dụ như muốn con trai mà đứa đầu lại là con gái thì sẽ lấy tên là Chiêu Đệ, thuận đệ sẽ được đệ. Nhưng hai vợ chồng Hà Thúy Chi bởi vì đứa đầu chính là con trai, thế nên đối với đứa thứ hai cũng không có yêu cầu gì, ai biết đâu vẫn là một thằng ku.
Chính cái gọi là hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết, nhà người khác muốn con trai như muốn mệnh, Hà Thúy Chi lại sinh hai con trai đã có chút muốn có con gái nhỏ ấm áp. Con trai cả còn tìm một người biết chữ tìm cho một cái tên rất hay. Con trai thứ hai thì tùy tiện hơn nhiều, Tưởng Lai Hỉ nói: “Không phải bà còn muốn có một đứa con gái sao, vậy thằng hai gọi là Muội đi.”
Vì thế đứa con thứ hai của nhà họ Tưởng, tên gọi là Đái Muội.
Tưởng Đái Muội ngồi ở trên ngưỡng cửa ăn cơm vừa ngẩng đầu, đã thấy anh trai của mình đứng ở cửa sân dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình. Lúc ấy cậu rất sửng sốt, sau đó nói: “Anh, anh hết bệnh rồi sao?”
“Đúng.” Tưởng Nghênh Nam nhấc chân đi vào, hơi có chút không được tự nhiên nói: “Mấy ngày này... gây thêm rắc rối cho mọi người rồi.”
Trước nay Tưởng Đái Muội chưa từng nghe thấy anh trai nói mấy câu như vậy, cậu cũng mất tự nhiên theo: “Cũng không gì... Em không phiền, chỉ có cha mẹ vất vả thôi.”
Tưởng Nghênh Nam gật gật đầu, nhìn cậu như vậy cũng đủ hiểu sẽ không thể bị phiền toái được. Tưởng Nghênh Nam đi lướt qua Tưởng Đái Muội vào phòng, trong phòng có Tưởng Lai Hỉ và Hà Thúy Chi đang cùng ba đứa nhỏ ăn cơm. Nông thôn chú trọng bữa trưa ăn ngon, buổi tối tùy tiện ăn cơm xong là ngủ.
Tưởng Nghênh Nam nhìn một bát dưa muối trên bàn, trong bát của cha mẹ còn có nửa bát cơm, ba đứa nhỏ cũng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ.
Em gái Tưởng Tiểu Bảo mười mấy tuổi thấy Tưởng Nghênh Nam tới, lập tức dùng sức ngậm chặt khoai lang đỏ trong miệng, sợ có người đoạt đồ ăn của cô bé vậy.
Tưởng Lai Hỉ giương mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam liếc mắt một cái, mặt không có cảm xúc gì: “Tốt chưa?”
Tưởng Nghênh Nam biết ông đang hỏi sức khỏe của mình bèn nói: “Tốt rồi ạ.”
“Ăn một bát cháo no không?” Tưởng Lai Hỉ nói: “Ngồi xuống ăn hai miếng khoai lang đỏ đi.”
Tưởng Nghênh Nam đúng là chưa no nhưng nhìn trên bàn chỉ có chút khoai lang đỏ mà những sáu người ăn, lại cộng thêm “anh” nữa thì sợ là không đủ. Tưởng Nghênh Nam đã xua tay nói: “Con không đói bụng.”
Nhìn hai đứa nhỏ dùng tay nho nhỏ cầm miếng khoai lang đỏ lớn nghiêm túc gặm, Tưởng Nghênh Nam nhịn không được nhớ tới con gái mình. Con gái “anh” cũng gần bằng tuổi với hai đứa nhỏ này, từ nhỏ đã được cả nhà coi như bảo bối nâng như trứng hứng như hoa, nào giống hai đứa trẻ đói bụng chỉ có thể ăn khoai lang đỏ này.
Tưởng Nghênh Nam duỗi tay sờ đầu nhỏ của con gái Tưởng Tiểu Hoa. Tưởng Tiểu Hoa mở to đôi mắt tò mò nhìn Tưởng Nghênh Nam, sau đó nhe răng cười với Tưởng Nghênh Nam.
Từ trước đến nay, Tưởng Nghênh Nam tuy rằng ham ăn biếng làm nhưng cũng may không có thói quen đánh vợ đánh con nên hai đứa con trai con gái vẫn rất thích hắn. Ngẫu nhiên bài bạc thắng, hắn còn sẽ cho đứa nhỏ tiền mua kẹo ăn, cho nên hai bé vẫn rất thân thiết với người cha như hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro