Thập Niên 70: Vợ Chạy Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!
Chương 5
Long Nữ Dạ Bạch
2024-07-10 07:00:30
Tưởng Nghênh Nam tự nhủ cứ như vậy không được. Không nói đến việc “anh” không thể sống qua những ngày vất vả mà hai đứa nhỏ cũng không thể tiếp tục chịu khổ như vậy. Suy nghĩ một chút “anh” ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoa, trong thoáng chốc cũng không thể gọi hai vợ chồng Tưởng Lai Hỉ là cha mẹ, “anh” hơi cúi đầu nói: “Ngày mai bắt đầu làm việc cũng dẫn con cùng đi nhé.”
Tưởng Lai Hỉ giật mình trừng mắt với Tưởng Nghênh Nam, con trai cuối cùng cũng thành lãng tử biết quay đầu rồi sao?
Tưởng Nghênh Nam bị cả nhà nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng nói: “Dù sao cũng phải nuôi sống đứa nhỏ mà ạ.”
Câu này chính là lời nói thật. Trước mắt tháng 5 đúng là ngày mùa. Sau khi Kha Chiêu Đệ bỏ đi thì những việc mà Kha Chiêu Đệ phụ trách đều do vợ chồng Tưởng Lai Hỉ làm giúp. Nhưng hai vợ chồng dù sao cũng không còn trẻ trung gì cho cam, cứ tiếp tục như vậy cơ thể có chút không chịu nổi. Bây giờ Tưởng Nghênh Nam sẵ lòng chia sẻ quả thật tốt biết bao.
Chẳng qua Hà Thúy Chi cũng biết con trai là mặt hàng gì, trước kia cũng không làm việc bao giờ, một mình làm khẳng định không được nên cần có người dẫn theo. Bà cầm bát cơm đã hết sạch, nói: “Vậy con muốn cùng cha con đi xới đất trồng khoai lang đỏ hay là đi theo mẹ cấy mạ?”
Hai việc này Tưởng Nghênh Nam đều không biết, lần đầu tiên xuống ruộng làm việc “anh” muốn làm gì đó nhẹ nhàng một chút: “Việc gì dễ hơn ạ?”
“Hừ!” Tưởng Lai Hỉ thấy “anh” là tức giận, xụ mặt nói: “Đi cấy mạ với mẹ anh đi.”
Chà... Vậy xem ra là cấy mạ nhẹ nhàng một chút...
Chuyện đã nói xong, tuy rằng cuộc sống về sau khổ chút nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng. Tưởng Nghênh Nam lại lật lại ký ức, hiểu rõ đại khái khoảng thời gian hiện tại, qua mấy năm nữa sẽ mở ra thời kỳ cải cách. Đến lúc đó anh sẽ nghĩ biện pháp đi làm buôn bán, tóm lại sẽ không tiếp tục ở nông thôn trồng trọt. Không phải “anh” khinh thường chuyện làm nông, mà vì “anh” không phải tên đầu gỗ kia, vì tương lai của hai đứa nhỏ cũng không thể ngây ngốc ở nông thôn được.
“Anh” nhìn hai đứa bé, trong lòng không khỏi tràn đầy tình thương. Thấy Tưởng Tiểu Hoa ăn xong, anh vuốt đầu tóc lộn xộn trên đầu Tiểu Hoa, nói: “Tiểu Hoa, cha đưa con đi gội đầu nhé.”
Tiểu Hoa nhìn cha, rõ ràng ba ngày trước bé mới gội đầu, không rõ vì sao cha lại muốn đưa mình đi gội đầu nữa. Nhưng cô bé nghe lời cha, vì thế cô bé gật cái đầu nhỏ, bước từ trên băng ghế cao xuống dưới.
Lúc Tưởng Nghênh Nam nắm đứa nhỏ tay ra ngoài, Tưởng Đái Muội thò qua nói: “Anh à, ngày mai anh muốn đi làm công sao?”
“Đúng.” Tưởng Nghênh Nam đáp lại.
“Vậy em sẽ không đi.” Tưởng Đái Muội nói: “Kha lão tứ ở thôn bên cạnh muốn dẫn em đi đánh bài.”
Tưởng Nghênh Nam dừng bước chân nhìn Tưởng Đái Muội, bởi vì có anh trai là một tấm gương hư nên em trai Tưởng Đái Muội cũng nhiễm tật xấu ham ăn biếng làm lại thêm đánh bạc. Tưởng Nghênh Nam nhìn cậu, giống như nhìn thấy nguyên chủ trước đây. Anh cúi đầu nhìn trái nhìn phải, Tưởng Đái Muội nói: “Anh, anh tìm gì thế?”
“Tao tìm tảng đá đập chết mày!” Tưởng Nghênh Nam nói: “Loại sâu mọt ham ăn biếng làm này tồn tại làm gì chứ? Lãng phí lương thực à? Hôm nay sẽ đánh chết mày để trên bàn ăn của cha mẹ có thêm thịt.”
Tưởng Đái Muội nhảy ra tránh né, vừa trốn vừa mắng: “Anh dựa vào đâu mà đánh tôi? Không phải anh cũng thế sao?”
Tưởng Nghênh Nam bắt lấy cổ áo Tưởng Đái Muội, hung tợn nói: “Từ hôm nay trở đi, tao không nghỉ ngơi thì mày cũng không được nghỉ ngơi. Nếu không thì mày hãy bỏ chạy giống như Kha Chiêu Đệ, bằng không bị tao bắt được thì tao sẽ đánh chết mày.”
Tưởng Đái Muội vừa sợ hãi vừa chấn động nhìn anh trai, cậu nghĩ không ra vì sao người anh vốn thích đưa cậu đi chơi khắp nơi kia lại đột nhiên thay hình đổi dạng? Chẳng lẽ sốt đến nỗi hỏng đầu rồi à?
Dù sao cũng là anh trai ruột nên Tưởng Đái Muội vẫn rất quan tâm Tưởng Nghênh Nam, lúc này tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn nói: “Anh, có phải bệnh của anh vẫn chưa khỏi hay không? Sao lại bắt đầu nói sảng thế?”
Tưởng Nghênh Nam buông cổ áo Tưởng Đái Muội ra, thấy Tưởng Tiểu Hoa bên cạnh đang sợ hãi lôi kéo quần áo mình, trong lòng anh mềm nhũn, thầm nhủ sao có thể đánh nhau ở trước mặt đứa nhỏ chứ? Anh đau lòng ôm Tưởng Tiểu Hoa lên, nói với Tưởng Đái Muội: “Tao không nói đùa với mày. Nếu như ngày mai lúc đi làm công không nhìn thấy mày thì mày cứ chờ xem.”
Nói rồi anh một tay ôm Tưởng Tiểu Hoa, một tay nắm con trai Tưởng Thủ Nghiệp, dẫn theo hai đứa nhỏ đi về,
Tưởng Nghênh Nam nấu nước ở phòng bếp. Anh đã lớn như vậy nhưng trước nay cũng chưa từng đốt lửa nhóm bếp. Dựa theo một chút ký ức của thân thể này, Tưởng Nghênh Nam lăn lộn hồi lâu mới đốt được lửa lên. Hai bé con đều rất ngoan, một mình ngồi ở băng ghế nhỏ ngoan ngoãn nhìn Tưởng Nghênh Nam bận việc.
Tưởng Lai Hỉ giật mình trừng mắt với Tưởng Nghênh Nam, con trai cuối cùng cũng thành lãng tử biết quay đầu rồi sao?
Tưởng Nghênh Nam bị cả nhà nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng nói: “Dù sao cũng phải nuôi sống đứa nhỏ mà ạ.”
Câu này chính là lời nói thật. Trước mắt tháng 5 đúng là ngày mùa. Sau khi Kha Chiêu Đệ bỏ đi thì những việc mà Kha Chiêu Đệ phụ trách đều do vợ chồng Tưởng Lai Hỉ làm giúp. Nhưng hai vợ chồng dù sao cũng không còn trẻ trung gì cho cam, cứ tiếp tục như vậy cơ thể có chút không chịu nổi. Bây giờ Tưởng Nghênh Nam sẵ lòng chia sẻ quả thật tốt biết bao.
Chẳng qua Hà Thúy Chi cũng biết con trai là mặt hàng gì, trước kia cũng không làm việc bao giờ, một mình làm khẳng định không được nên cần có người dẫn theo. Bà cầm bát cơm đã hết sạch, nói: “Vậy con muốn cùng cha con đi xới đất trồng khoai lang đỏ hay là đi theo mẹ cấy mạ?”
Hai việc này Tưởng Nghênh Nam đều không biết, lần đầu tiên xuống ruộng làm việc “anh” muốn làm gì đó nhẹ nhàng một chút: “Việc gì dễ hơn ạ?”
“Hừ!” Tưởng Lai Hỉ thấy “anh” là tức giận, xụ mặt nói: “Đi cấy mạ với mẹ anh đi.”
Chà... Vậy xem ra là cấy mạ nhẹ nhàng một chút...
Chuyện đã nói xong, tuy rằng cuộc sống về sau khổ chút nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng. Tưởng Nghênh Nam lại lật lại ký ức, hiểu rõ đại khái khoảng thời gian hiện tại, qua mấy năm nữa sẽ mở ra thời kỳ cải cách. Đến lúc đó anh sẽ nghĩ biện pháp đi làm buôn bán, tóm lại sẽ không tiếp tục ở nông thôn trồng trọt. Không phải “anh” khinh thường chuyện làm nông, mà vì “anh” không phải tên đầu gỗ kia, vì tương lai của hai đứa nhỏ cũng không thể ngây ngốc ở nông thôn được.
“Anh” nhìn hai đứa bé, trong lòng không khỏi tràn đầy tình thương. Thấy Tưởng Tiểu Hoa ăn xong, anh vuốt đầu tóc lộn xộn trên đầu Tiểu Hoa, nói: “Tiểu Hoa, cha đưa con đi gội đầu nhé.”
Tiểu Hoa nhìn cha, rõ ràng ba ngày trước bé mới gội đầu, không rõ vì sao cha lại muốn đưa mình đi gội đầu nữa. Nhưng cô bé nghe lời cha, vì thế cô bé gật cái đầu nhỏ, bước từ trên băng ghế cao xuống dưới.
Lúc Tưởng Nghênh Nam nắm đứa nhỏ tay ra ngoài, Tưởng Đái Muội thò qua nói: “Anh à, ngày mai anh muốn đi làm công sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng.” Tưởng Nghênh Nam đáp lại.
“Vậy em sẽ không đi.” Tưởng Đái Muội nói: “Kha lão tứ ở thôn bên cạnh muốn dẫn em đi đánh bài.”
Tưởng Nghênh Nam dừng bước chân nhìn Tưởng Đái Muội, bởi vì có anh trai là một tấm gương hư nên em trai Tưởng Đái Muội cũng nhiễm tật xấu ham ăn biếng làm lại thêm đánh bạc. Tưởng Nghênh Nam nhìn cậu, giống như nhìn thấy nguyên chủ trước đây. Anh cúi đầu nhìn trái nhìn phải, Tưởng Đái Muội nói: “Anh, anh tìm gì thế?”
“Tao tìm tảng đá đập chết mày!” Tưởng Nghênh Nam nói: “Loại sâu mọt ham ăn biếng làm này tồn tại làm gì chứ? Lãng phí lương thực à? Hôm nay sẽ đánh chết mày để trên bàn ăn của cha mẹ có thêm thịt.”
Tưởng Đái Muội nhảy ra tránh né, vừa trốn vừa mắng: “Anh dựa vào đâu mà đánh tôi? Không phải anh cũng thế sao?”
Tưởng Nghênh Nam bắt lấy cổ áo Tưởng Đái Muội, hung tợn nói: “Từ hôm nay trở đi, tao không nghỉ ngơi thì mày cũng không được nghỉ ngơi. Nếu không thì mày hãy bỏ chạy giống như Kha Chiêu Đệ, bằng không bị tao bắt được thì tao sẽ đánh chết mày.”
Tưởng Đái Muội vừa sợ hãi vừa chấn động nhìn anh trai, cậu nghĩ không ra vì sao người anh vốn thích đưa cậu đi chơi khắp nơi kia lại đột nhiên thay hình đổi dạng? Chẳng lẽ sốt đến nỗi hỏng đầu rồi à?
Dù sao cũng là anh trai ruột nên Tưởng Đái Muội vẫn rất quan tâm Tưởng Nghênh Nam, lúc này tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn nói: “Anh, có phải bệnh của anh vẫn chưa khỏi hay không? Sao lại bắt đầu nói sảng thế?”
Tưởng Nghênh Nam buông cổ áo Tưởng Đái Muội ra, thấy Tưởng Tiểu Hoa bên cạnh đang sợ hãi lôi kéo quần áo mình, trong lòng anh mềm nhũn, thầm nhủ sao có thể đánh nhau ở trước mặt đứa nhỏ chứ? Anh đau lòng ôm Tưởng Tiểu Hoa lên, nói với Tưởng Đái Muội: “Tao không nói đùa với mày. Nếu như ngày mai lúc đi làm công không nhìn thấy mày thì mày cứ chờ xem.”
Nói rồi anh một tay ôm Tưởng Tiểu Hoa, một tay nắm con trai Tưởng Thủ Nghiệp, dẫn theo hai đứa nhỏ đi về,
Tưởng Nghênh Nam nấu nước ở phòng bếp. Anh đã lớn như vậy nhưng trước nay cũng chưa từng đốt lửa nhóm bếp. Dựa theo một chút ký ức của thân thể này, Tưởng Nghênh Nam lăn lộn hồi lâu mới đốt được lửa lên. Hai bé con đều rất ngoan, một mình ngồi ở băng ghế nhỏ ngoan ngoãn nhìn Tưởng Nghênh Nam bận việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro