Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Cảm Lạnh Và Sốt
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Từ Thiên Thành cảm thấy mẹ vợ liếc mình vài lần, nhưng anh giả vờ như không nhìn thấy.
Sau khi ngủ trưa xong, Triệu Gia Lệ cảm thấy chóng mặt và nặng nề.
Cô tưởng là do mình còn chưa tỉnh ngủ nên cũng không coi là gì, buổi tối mọi người đi làm về thì mới phát hiện cô lên cơn sốt.
“Trời ạ, cái đầu này nóng đến mức có thể rán cả quả trứng.”
Vương Mỹ Quyên cảm thấy đau lòng muốn chết:
“Chắc là do giặt quá nhiều quần áo như thế mà. Sức khỏe của Lệ Lệ vốn không tốt rồi, sau này nhà chúng ta ai tự giặt đồ của người nấy đi.”
Dương Hiểu Bình mím môi, nhà người ta lúc vụ mùa bận rộn ai mà không ra ruộng đồng phụ giúp, nửa người trên phơi nắng nửa dưới ngâm trong nước.
Chỉ có cô em chồng ở nhà làm việc, mỗi việc giặt quần áo thôi cũng sốt, quá yếu ớt.
“Bà ơi, cô út dùng chân giẫm lên quần áo, giẫm rất nhiều lần, một lát sau là giặt xong.” Tiểu Muội thành thật trả lời.
Hồ Tử cũng gật đầu: “Cháu cũng giúp bưng nước đổ vào chậu đấy.”
Mọi người: “...”
Trước kia việc trong nhà có Đại Nha làm, hiện tại con bé đi học ở huyện, Vương Mỹ Quyên không có ý kiến gì.
Chỉ là bà có chút hối hận khi thấy con gái kết hôn thì phải học làm việc nhà nên mới để sau này cô phụ giúp một chút.
“Việc đồng áng cũng gần xong rồi, từ bây giờ buổi sáng u sẽ không đi mà ở nhà quét dọn, u già rồi không giày vò được nữa.”
Dương Hiểu Bình càng mím chặt môi, nói thật dễ nghe, còn không phải không muốn em cô làm việc sao.
Nhưng mẹ chồng Vương Mỹ Quyên đã nói như vậy, bọn họ có thể nói cái gì nữa.
Từ Thiên Thành xem như đã cảm nhận đầy đủ việc mẹ vợ yêu thương nuông chiều cô con gái quý giá của mình như thế nào, cũng cảm nhận được cơ thể của Triệu Gia Lệ yếu ớt ra sao.
Giặt quần áo cũng có thể bị ốm, đã thế cô còn dùng chân giẫm.
Anh cõng cô gái có trọng lượng không nặng đến trạm y tế trong thôn, cảm nhận nhiệt độ nóng rực trên lưng qua lớp áo mỏng.
Khuôn mặt Triệu Gia Lệ đỏ bừng, đôi lông mày thanh tú cau lại, dọc đường đi cô khẽ rên rỉ biểu thị sự khó chịu của mình.
Khi đến trạm y tế, cô uống thuốc hạ sốt và được tiêm thuốc, bác sĩ nói rằng nếu tối mà không hạ sốt thì sẽ phải vào bệnh viện.
“Vừa mới xuất viện xong mà!” Dương Hiểu Bình không khỏi lầu bầu: “Tôi sinh ra Tiểu Muội còn chưa bao giờ đi bệnh viện kiểm tra bao giờ.”
Triệu Quốc Huy nhíu mày:
“Chúng ta sẽ đưa mấy đứa trẻ vào bệnh viện kiểm tra, nếu Tiểu Muội ốm thì cũng được đi.”
Sau khi ngủ trưa xong, Triệu Gia Lệ cảm thấy chóng mặt và nặng nề.
Cô tưởng là do mình còn chưa tỉnh ngủ nên cũng không coi là gì, buổi tối mọi người đi làm về thì mới phát hiện cô lên cơn sốt.
“Trời ạ, cái đầu này nóng đến mức có thể rán cả quả trứng.”
Vương Mỹ Quyên cảm thấy đau lòng muốn chết:
“Chắc là do giặt quá nhiều quần áo như thế mà. Sức khỏe của Lệ Lệ vốn không tốt rồi, sau này nhà chúng ta ai tự giặt đồ của người nấy đi.”
Dương Hiểu Bình mím môi, nhà người ta lúc vụ mùa bận rộn ai mà không ra ruộng đồng phụ giúp, nửa người trên phơi nắng nửa dưới ngâm trong nước.
Chỉ có cô em chồng ở nhà làm việc, mỗi việc giặt quần áo thôi cũng sốt, quá yếu ớt.
“Bà ơi, cô út dùng chân giẫm lên quần áo, giẫm rất nhiều lần, một lát sau là giặt xong.” Tiểu Muội thành thật trả lời.
Hồ Tử cũng gật đầu: “Cháu cũng giúp bưng nước đổ vào chậu đấy.”
Mọi người: “...”
Trước kia việc trong nhà có Đại Nha làm, hiện tại con bé đi học ở huyện, Vương Mỹ Quyên không có ý kiến gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bà có chút hối hận khi thấy con gái kết hôn thì phải học làm việc nhà nên mới để sau này cô phụ giúp một chút.
“Việc đồng áng cũng gần xong rồi, từ bây giờ buổi sáng u sẽ không đi mà ở nhà quét dọn, u già rồi không giày vò được nữa.”
Dương Hiểu Bình càng mím chặt môi, nói thật dễ nghe, còn không phải không muốn em cô làm việc sao.
Nhưng mẹ chồng Vương Mỹ Quyên đã nói như vậy, bọn họ có thể nói cái gì nữa.
Từ Thiên Thành xem như đã cảm nhận đầy đủ việc mẹ vợ yêu thương nuông chiều cô con gái quý giá của mình như thế nào, cũng cảm nhận được cơ thể của Triệu Gia Lệ yếu ớt ra sao.
Giặt quần áo cũng có thể bị ốm, đã thế cô còn dùng chân giẫm.
Anh cõng cô gái có trọng lượng không nặng đến trạm y tế trong thôn, cảm nhận nhiệt độ nóng rực trên lưng qua lớp áo mỏng.
Khuôn mặt Triệu Gia Lệ đỏ bừng, đôi lông mày thanh tú cau lại, dọc đường đi cô khẽ rên rỉ biểu thị sự khó chịu của mình.
Khi đến trạm y tế, cô uống thuốc hạ sốt và được tiêm thuốc, bác sĩ nói rằng nếu tối mà không hạ sốt thì sẽ phải vào bệnh viện.
“Vừa mới xuất viện xong mà!” Dương Hiểu Bình không khỏi lầu bầu: “Tôi sinh ra Tiểu Muội còn chưa bao giờ đi bệnh viện kiểm tra bao giờ.”
Triệu Quốc Huy nhíu mày:
“Chúng ta sẽ đưa mấy đứa trẻ vào bệnh viện kiểm tra, nếu Tiểu Muội ốm thì cũng được đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro