Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Lên Thị Trấn
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Anh cũng không ngờ rằng ông ngoại sẽ vận dụng các mối quan hệ đưa anh đến phương nam tương đối xa xôi này để tránh sóng gió, thế mà Trương Diên cũng đi theo tới bên này.
Thằng đó tuy không có uy hiếp gì với anh, nhưng cả ngày cứ như một con muỗi không ngừng vo ve bên tai.
Sau này nếu cùng nhau trở về thành phố, thằng đó nhất định lan truyền chuyện anh lấy vợ nông thôn, phải tìm cách bắt chẹt thằng đó mới được.
***
Vào đêm trước khi đi, Vương Mỹ Quyên bảo Triệu Đại Cường mượn cho bọn họ một cái xe đạp.
Sáng sớm hôm sau, hai người không ăn sáng đã đạp xe đi lên thị trấn.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng khỏi mặt đất, cây cỏ hai bên đường núi phủ đầy những giọt sương trong vắt, gió thổi nhẹ một cái rơi xuống.
Bánh xe quay nhanh, lăn trên mặt đất, cơn gió ban mai nhẹ nhàng ban đầu trở nên dữ dội và lạnh lẽo vì đi ngược chiều.
Triệu Gia Lệ vốn yếu ớt sợ lạnh không khỏi rùng mình cái.
Cô chưa bao giờ là loại người để giữ thể diện mà làm tội chính mình, bèn trực tiếp vòng tay ôm lấy eo thon của người đàn ông, áp sát vào để giữ ấm.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo có chút mẫn cảm, Từ Thiên Thành cứng đờ toàn thân, đầu xe lắc lắc, suýt chút nữa lao vào khe núi bên cạnh.
“Cô làm gì vậy, buông tay nhanh!”
“Không buông, tôi lạnh lắm, tôi ôm anh cho ấm.” Triệu Gia Lệ ôm càng chặt hơn, nhẹ nhàng nói.
Bây giờ đã là cuối mùa xuân, Từ Thiên Thành chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không thể cởi ra cho cô mặc.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh được người khác giới ôm, thực sự là không quen.
“Cô có biết xấu hổ hay không, nhỡ có người nhìn thấy chúng ta ôm ấp thì sao?”
Triệu Gia Lệ không quan tâm chút nào:
“Thấy thì sao chứ, dù sao chúng ta đã có giấy kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi. Anh đi xe cẩn thận để tránh những ổ gà đó, nếu ngã, anh không những phải làm đệm thịt cho tôi, mà còn phải đền tiền sửa xe đấy.”
Từ Thiên Thành không còn cách nào khác, vừa đạp xe vừa thầm niệm trong lòng vô số lần là không nên tức giận.
Khoảng nửa giờ sau, hai người đến thị trấn.
Triệu Gia Lệ đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh.
Lần này cô ra ngoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, thắt nút dưới rốn rất hợp thời trang khiến eo thon thả, phía dưới là một chiếc quần màu xanh nước biển.
Ống quần được xắn lên hai lần tạo thành quần bảy phân, để lộ ra ngoài mắt cá chân trắng như tuyết, giày vải cũng mới làm xong, tổng thể tương đối hợp thời trang.
Thằng đó tuy không có uy hiếp gì với anh, nhưng cả ngày cứ như một con muỗi không ngừng vo ve bên tai.
Sau này nếu cùng nhau trở về thành phố, thằng đó nhất định lan truyền chuyện anh lấy vợ nông thôn, phải tìm cách bắt chẹt thằng đó mới được.
***
Vào đêm trước khi đi, Vương Mỹ Quyên bảo Triệu Đại Cường mượn cho bọn họ một cái xe đạp.
Sáng sớm hôm sau, hai người không ăn sáng đã đạp xe đi lên thị trấn.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng khỏi mặt đất, cây cỏ hai bên đường núi phủ đầy những giọt sương trong vắt, gió thổi nhẹ một cái rơi xuống.
Bánh xe quay nhanh, lăn trên mặt đất, cơn gió ban mai nhẹ nhàng ban đầu trở nên dữ dội và lạnh lẽo vì đi ngược chiều.
Triệu Gia Lệ vốn yếu ớt sợ lạnh không khỏi rùng mình cái.
Cô chưa bao giờ là loại người để giữ thể diện mà làm tội chính mình, bèn trực tiếp vòng tay ôm lấy eo thon của người đàn ông, áp sát vào để giữ ấm.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo có chút mẫn cảm, Từ Thiên Thành cứng đờ toàn thân, đầu xe lắc lắc, suýt chút nữa lao vào khe núi bên cạnh.
“Cô làm gì vậy, buông tay nhanh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không buông, tôi lạnh lắm, tôi ôm anh cho ấm.” Triệu Gia Lệ ôm càng chặt hơn, nhẹ nhàng nói.
Bây giờ đã là cuối mùa xuân, Từ Thiên Thành chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không thể cởi ra cho cô mặc.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh được người khác giới ôm, thực sự là không quen.
“Cô có biết xấu hổ hay không, nhỡ có người nhìn thấy chúng ta ôm ấp thì sao?”
Triệu Gia Lệ không quan tâm chút nào:
“Thấy thì sao chứ, dù sao chúng ta đã có giấy kết hôn rồi, là vợ chồng hợp pháp rồi. Anh đi xe cẩn thận để tránh những ổ gà đó, nếu ngã, anh không những phải làm đệm thịt cho tôi, mà còn phải đền tiền sửa xe đấy.”
Từ Thiên Thành không còn cách nào khác, vừa đạp xe vừa thầm niệm trong lòng vô số lần là không nên tức giận.
Khoảng nửa giờ sau, hai người đến thị trấn.
Triệu Gia Lệ đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh.
Lần này cô ra ngoài mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa, thắt nút dưới rốn rất hợp thời trang khiến eo thon thả, phía dưới là một chiếc quần màu xanh nước biển.
Ống quần được xắn lên hai lần tạo thành quần bảy phân, để lộ ra ngoài mắt cá chân trắng như tuyết, giày vải cũng mới làm xong, tổng thể tương đối hợp thời trang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro