Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Vui Mừng
Vân Tiêm Nguyệt
2024-09-29 14:53:44
Đây còn là cô có một người mẹ tốt chăm sóc cho, ăn nhiều trứng để bổ sung dinh dưỡng, nhưng đáng tiếc là trứng gà đường đỏ quá ngọt ngấy.
Tóm lại, bây giờ không khoa trương khi nói rằng cô muốn ăn thịt đến phát điên.
Nhìn hai con lợn con đang vui vẻ ăn thức ăn cho lợn, trong mắt Triệu Gia Lệ tràn đầy ưa thích, khi không có việc gì cô sẽ đến chuồng lợn ở sau nhà xem mấy lần.
Hà Chiêu Đệ cùng Dương Hiểu Bình cũng rất là cao hứng, mỗi ngày đi nhặt cỏ lợn đều như được bơm máu gà, còn thừa mang về cho lợn con nhà mình ăn.
Hai chú lợn con đã có những đóng góp to lớn cho sự hòa hợp và đoàn kết của gia đình này.
Lợn được nuôi chưa tới vài ngày, trong khi bọn họ đang bận rộn cấy lúa thì gà mái của nhà đã lén lút vào bụi cỏ phía sân sau để ấp một tổ trứng, nở ra bảy gà con lông xù.
Vương Mỹ Quyên vui sướng cười híp mắt: “Chuyện tốt tới liên tiếp, nhất định là nhờ không khí vui mừng của Lệ Lệ nhà chúng ta kết hôn.”
Dường Hiểu Bình nghe thấy thì khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Gà nuôi lớn lên có thể đẻ trứng, rồi tới Tết nói không chừng còn được thịt gà ăn.
Vương Mỹ Quyên nhớ ra tiệc cưới vẫn chưa được tổ chức, thừa dịp hiện tại rảnh rỗi vừa vặn có thể làm.
Bà dành dụm được mấy tấm phiếu vải, hiện tại trong nhà cũng không nhiều lắm, chủ yếu là em họ làm ở nhà máy dệt, cùng con thứ hai và chú út trong quân đội gửi về, chắc hẳn là đủ để bà chuẩn bị cho con gái quần áo mới, hai bộ vỏ gối chữ nhật và vỏ chăn.
Mùa này mua vải đỏ may thành váy đều mặc được, sau này khi có lễ hội hoặc bất cứ hoạt động gì cũng có thể mang ra sử dụng được.
Đúng lúc vào cuối tháng này, Từ Thiên Thành muốn đi bưu điện thị trấn để lấy đồ gửi từ nhà.
Vương Mỹ Quyên trực tiếp đưa ra quyết định:
“Vợ chồng các con cùng đi đi! Thấy cái gì thích thì cứ mua, cả đời chỉ có một lần, phải làm một trận thật náo nhiệt cho nở mày nở mặt.”
“Cái này thì chưa chắc.” Triệu Gia Lệ thấp giọng lẩm bẩm.
Từ Thiên Thành ở một bên nghe thấy câu này, trong lòng trầm xuống.
Không biết cô thôn nữ này không tin tưởng anh, tuy rằng anh thật sự không định cùng cô cả đời chung sống, hay là trong lòng cô có người mình thích, cho nên mới lạnh nhạt anh như vậy.
Nhưng thế nào cũng không quan trọng, dù sao anh cũng chỉ quan tâm đến địa vị và hoàn cảnh gia đình cô.
Sau khoảng thời gian này, anh sẽ ly hôn rồi trở về thành phố, sẽ không có liên quan gì tới nhau nữa, ngoại trừ con chó Trương Diên kia xử lý có chút phiền toái.
Tóm lại, bây giờ không khoa trương khi nói rằng cô muốn ăn thịt đến phát điên.
Nhìn hai con lợn con đang vui vẻ ăn thức ăn cho lợn, trong mắt Triệu Gia Lệ tràn đầy ưa thích, khi không có việc gì cô sẽ đến chuồng lợn ở sau nhà xem mấy lần.
Hà Chiêu Đệ cùng Dương Hiểu Bình cũng rất là cao hứng, mỗi ngày đi nhặt cỏ lợn đều như được bơm máu gà, còn thừa mang về cho lợn con nhà mình ăn.
Hai chú lợn con đã có những đóng góp to lớn cho sự hòa hợp và đoàn kết của gia đình này.
Lợn được nuôi chưa tới vài ngày, trong khi bọn họ đang bận rộn cấy lúa thì gà mái của nhà đã lén lút vào bụi cỏ phía sân sau để ấp một tổ trứng, nở ra bảy gà con lông xù.
Vương Mỹ Quyên vui sướng cười híp mắt: “Chuyện tốt tới liên tiếp, nhất định là nhờ không khí vui mừng của Lệ Lệ nhà chúng ta kết hôn.”
Dường Hiểu Bình nghe thấy thì khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Gà nuôi lớn lên có thể đẻ trứng, rồi tới Tết nói không chừng còn được thịt gà ăn.
Vương Mỹ Quyên nhớ ra tiệc cưới vẫn chưa được tổ chức, thừa dịp hiện tại rảnh rỗi vừa vặn có thể làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà dành dụm được mấy tấm phiếu vải, hiện tại trong nhà cũng không nhiều lắm, chủ yếu là em họ làm ở nhà máy dệt, cùng con thứ hai và chú út trong quân đội gửi về, chắc hẳn là đủ để bà chuẩn bị cho con gái quần áo mới, hai bộ vỏ gối chữ nhật và vỏ chăn.
Mùa này mua vải đỏ may thành váy đều mặc được, sau này khi có lễ hội hoặc bất cứ hoạt động gì cũng có thể mang ra sử dụng được.
Đúng lúc vào cuối tháng này, Từ Thiên Thành muốn đi bưu điện thị trấn để lấy đồ gửi từ nhà.
Vương Mỹ Quyên trực tiếp đưa ra quyết định:
“Vợ chồng các con cùng đi đi! Thấy cái gì thích thì cứ mua, cả đời chỉ có một lần, phải làm một trận thật náo nhiệt cho nở mày nở mặt.”
“Cái này thì chưa chắc.” Triệu Gia Lệ thấp giọng lẩm bẩm.
Từ Thiên Thành ở một bên nghe thấy câu này, trong lòng trầm xuống.
Không biết cô thôn nữ này không tin tưởng anh, tuy rằng anh thật sự không định cùng cô cả đời chung sống, hay là trong lòng cô có người mình thích, cho nên mới lạnh nhạt anh như vậy.
Nhưng thế nào cũng không quan trọng, dù sao anh cũng chỉ quan tâm đến địa vị và hoàn cảnh gia đình cô.
Sau khoảng thời gian này, anh sẽ ly hôn rồi trở về thành phố, sẽ không có liên quan gì tới nhau nữa, ngoại trừ con chó Trương Diên kia xử lý có chút phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro