Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 27
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
"Em Lâm, em không sao chứ?"
Lục Châu Khâm chỉ để ý đến vết thương của Lâm Oản Hề, hoàn toàn không nhận ra cô đang tức giận, giọng nói khô khan đầy lo lắng.
Lâm Oản Hề tức đến đỏ mặt tía tai, liếc nhìn Lục Châu Khâm, bĩu môi, quay người bước nhanh vào nhà thanh niên trí thức.
Lục Châu Khâm vốn định cùng vào, nhưng nghĩ đến nhà thanh niên trí thức toàn là nữ nên anh chỉ có thể đứng ngoài cửa, nhìn cô đi vào bếp.
"Ếch đồng và lươn đã được làm sạch rồi, cần gia vị gì thì cứ tìm Sương Sương."
Trở lại bếp, Lâm Oản Hề càng nghĩ càng tức giận, trút hết mọi ấm ức lên người ếch đồng, đổ rượu vàng vào chậu, dùng tay chà mạnh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đi lại, còn có cả giọng nói của đàn ông.
Nhà thanh niên trí thức chia thành ký túc xá nam và nữ, sân mà họ đang ở là do thôn chia cho các nữ thanh niên trí thức, theo lý mà nói không nên có sự xuất hiện của đàn ông.
Lâm Oản Hề nghi ngờ, nhanh chóng bước ra khỏi bếp.
Chỉ thấy ngoài sân bỗng xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn, đang chuyển giường gỗ, bàn, ghế và các đồ nội thất khác vào phòng cô.
Trong số những người đó, có một người có bóng lưng giống với Lục Châu Khâm.
Lâm Oản Hề sửng sốt một chút, phát hiện người này chính là anh trai của anh, Lục Gia Khánh.
"Anh Gia Khánh, sao anh lại đến đây?"
Lục Gia Khánh nghe vậy thì quay đầu lại, cười đáp: "Có người nghe nói trong phòng em không có giường, cầu xin anh đóng cho em một cái."
Lục Gia Khánh học nghề ở nhà ông Lưu trong thôn, học nghề được một năm, tuy không làm được tủ quần áo lớn.
Nhưng giường gỗ đơn giản vẫn dễ như trở bàn tay. Nhìn trong phòng chất đầy đồ đạc, cơn tức giận trong lòng cô lập tức tiêu tan đi rất nhiều.
Các nữ thanh niên trí thức đang nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy tiếng động đều đi ra, phát hiện Lâm Oản Hề cũng ở nhà thanh niên trí thức, liền vây quanh cô, tò mò hỏi.
"Oản Hề, sao cô không ở nhà họ Lâm nữa?"
Người đặt câu hỏi là Bạch Niệm Từ, cũng là tiểu thư thành phố giống cô nhưng ba mẹ cô ta lại là nhân viên làm trong cơ quan.
Lục Châu Khâm chỉ để ý đến vết thương của Lâm Oản Hề, hoàn toàn không nhận ra cô đang tức giận, giọng nói khô khan đầy lo lắng.
Lâm Oản Hề tức đến đỏ mặt tía tai, liếc nhìn Lục Châu Khâm, bĩu môi, quay người bước nhanh vào nhà thanh niên trí thức.
Lục Châu Khâm vốn định cùng vào, nhưng nghĩ đến nhà thanh niên trí thức toàn là nữ nên anh chỉ có thể đứng ngoài cửa, nhìn cô đi vào bếp.
"Ếch đồng và lươn đã được làm sạch rồi, cần gia vị gì thì cứ tìm Sương Sương."
Trở lại bếp, Lâm Oản Hề càng nghĩ càng tức giận, trút hết mọi ấm ức lên người ếch đồng, đổ rượu vàng vào chậu, dùng tay chà mạnh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đi lại, còn có cả giọng nói của đàn ông.
Nhà thanh niên trí thức chia thành ký túc xá nam và nữ, sân mà họ đang ở là do thôn chia cho các nữ thanh niên trí thức, theo lý mà nói không nên có sự xuất hiện của đàn ông.
Lâm Oản Hề nghi ngờ, nhanh chóng bước ra khỏi bếp.
Chỉ thấy ngoài sân bỗng xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn, đang chuyển giường gỗ, bàn, ghế và các đồ nội thất khác vào phòng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong số những người đó, có một người có bóng lưng giống với Lục Châu Khâm.
Lâm Oản Hề sửng sốt một chút, phát hiện người này chính là anh trai của anh, Lục Gia Khánh.
"Anh Gia Khánh, sao anh lại đến đây?"
Lục Gia Khánh nghe vậy thì quay đầu lại, cười đáp: "Có người nghe nói trong phòng em không có giường, cầu xin anh đóng cho em một cái."
Lục Gia Khánh học nghề ở nhà ông Lưu trong thôn, học nghề được một năm, tuy không làm được tủ quần áo lớn.
Nhưng giường gỗ đơn giản vẫn dễ như trở bàn tay. Nhìn trong phòng chất đầy đồ đạc, cơn tức giận trong lòng cô lập tức tiêu tan đi rất nhiều.
Các nữ thanh niên trí thức đang nghỉ ngơi trong phòng nghe thấy tiếng động đều đi ra, phát hiện Lâm Oản Hề cũng ở nhà thanh niên trí thức, liền vây quanh cô, tò mò hỏi.
"Oản Hề, sao cô không ở nhà họ Lâm nữa?"
Người đặt câu hỏi là Bạch Niệm Từ, cũng là tiểu thư thành phố giống cô nhưng ba mẹ cô ta lại là nhân viên làm trong cơ quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro