Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 26
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
"Đủ rồi, thay vì ở đây lãng phí thời gian thì cô nên đi hoàn thành công việc đồng áng của mình đi. Hôm nay không ai được giúp cô ta, nếu không hoàn thành xong thì tôi sẽ trừ hết công điểm ngày hôm nay của cô."
Tống Tử Anh thực sự không chịu nổi hành động này của Lâm Nhược Sơ nữa, nhanh chóng ra lệnh cho cô ta.
Sau đó, cô ấy quay người đỡ Lâm Oản Hề, dịu dàng nói: "Oản Hề, đi thôi, chị đưa em đến trạm y tế xử lý vết thương."
Lâm Oản Hề mỉm cười, trước khi đi còn không quên dặn Lục Châu Khâm mang bữa tối của cô về nhà thanh niên trí thức.
Ánh mắt của Lục Châu Khâm nhìn Lâm Oản Hề đang đi khập khiễng, làm gì có tâm trạng nghe những lời liên quan đến đồ ăn. Anh lo lắng nhìn bóng cô kéo dài dưới ánh hoàng hôn.
Lâm Oản Hề xử lý vết thương xong, suốt dọc đường cô chỉ nghĩ đến món ếch đồng xào chua ngọt, lươn om dầu, bước chân vì thế cũng nhanh hơn nhiều.
Ai ngờ, cô vừa về đến cửa đã thấy Lục Châu Khâm khoanh tay, ngẩn ngơ đi đi lại lại.
Vì anh rất cao, cơ thể rắn chắc, hoóc môn trên người anh còn nam tính hơn cả những thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn khác.
Vì vậy, trong mắt các nữ thanh niên trí thức, anh là một người chồng tốt. Anh vừa xuất hiện đã khiến bọn họ vây quanh.
Nói chuyện rôm rả, cảnh tượng này khiến trong lòng Lâm Oản Hề cảm thấy không vui.
Cô bĩu môi, đến trước mặt Lục Châu Khâm, hỏi: "Anh ở đây làm gì?"
Các thanh niên trí thức thấy Lâm Oản Hề đến, tự giác che miệng cười trở về sân, một số người thích buôn chuyện thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài.
"Lục Châu Khâm này đúng là người đàn ông tốt, nhìn thường ngày anh ta đối xử lạnh nhạt với cô Lâm, không ngờ lại nhờ chúng ta chăm sóc cô ấy."
"Đúng vậy, cô Lâm thật may mắn, có một người đàn ông tốt như vậy bảo vệ cô ấy."
Tiếng cười đùa của các thanh niên trí thức lọt vào tai Lâm Oản Hề, cô cố tình chọn cách không nghe kỹ những lời bàn tán đó.
Nhưng vì quá tức giận muốn biết Lục Châu Khâm và các nữ thanh niên trí thức đó đã nói gì, vừa định chú ý lắng nghe thì thấy tiếng cười đùa của họ truyền đến.
Tiếng cười rất chói tai, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngực cô như muốn nổ tung.
Tống Tử Anh thực sự không chịu nổi hành động này của Lâm Nhược Sơ nữa, nhanh chóng ra lệnh cho cô ta.
Sau đó, cô ấy quay người đỡ Lâm Oản Hề, dịu dàng nói: "Oản Hề, đi thôi, chị đưa em đến trạm y tế xử lý vết thương."
Lâm Oản Hề mỉm cười, trước khi đi còn không quên dặn Lục Châu Khâm mang bữa tối của cô về nhà thanh niên trí thức.
Ánh mắt của Lục Châu Khâm nhìn Lâm Oản Hề đang đi khập khiễng, làm gì có tâm trạng nghe những lời liên quan đến đồ ăn. Anh lo lắng nhìn bóng cô kéo dài dưới ánh hoàng hôn.
Lâm Oản Hề xử lý vết thương xong, suốt dọc đường cô chỉ nghĩ đến món ếch đồng xào chua ngọt, lươn om dầu, bước chân vì thế cũng nhanh hơn nhiều.
Ai ngờ, cô vừa về đến cửa đã thấy Lục Châu Khâm khoanh tay, ngẩn ngơ đi đi lại lại.
Vì anh rất cao, cơ thể rắn chắc, hoóc môn trên người anh còn nam tính hơn cả những thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn khác.
Vì vậy, trong mắt các nữ thanh niên trí thức, anh là một người chồng tốt. Anh vừa xuất hiện đã khiến bọn họ vây quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói chuyện rôm rả, cảnh tượng này khiến trong lòng Lâm Oản Hề cảm thấy không vui.
Cô bĩu môi, đến trước mặt Lục Châu Khâm, hỏi: "Anh ở đây làm gì?"
Các thanh niên trí thức thấy Lâm Oản Hề đến, tự giác che miệng cười trở về sân, một số người thích buôn chuyện thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài.
"Lục Châu Khâm này đúng là người đàn ông tốt, nhìn thường ngày anh ta đối xử lạnh nhạt với cô Lâm, không ngờ lại nhờ chúng ta chăm sóc cô ấy."
"Đúng vậy, cô Lâm thật may mắn, có một người đàn ông tốt như vậy bảo vệ cô ấy."
Tiếng cười đùa của các thanh niên trí thức lọt vào tai Lâm Oản Hề, cô cố tình chọn cách không nghe kỹ những lời bàn tán đó.
Nhưng vì quá tức giận muốn biết Lục Châu Khâm và các nữ thanh niên trí thức đó đã nói gì, vừa định chú ý lắng nghe thì thấy tiếng cười đùa của họ truyền đến.
Tiếng cười rất chói tai, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngực cô như muốn nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro