Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 25
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Tống Tử Anh phát hiện ra điều khác thường, quan tâm hỏi: "Oản Hề, chân em sao vậy?"
"Không sao, vừa rồi bị đỉa cắn, đồng chí Lục đã giúp em xử lý rồi." Lâm Oản Hề muốn lên bờ, Tống Tử Anh thấy vậy vội đưa tay ra giúp đỡ.
Tống Tử Anh nghe vậy thì đau lòng, lo lắng nói: "Sao em không đến trạm y tế xử lý, nếu để bị viêm thì phiền phức lắm."
"Em sẽ đi ngay thôi, chỉ là... sao mọi người đột nhiên đến đây thế? Đây là đi giám sát bọn em làm việc sao?"
Lâm Oản Hề chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Tống Tử Anh và những người khác đang đứng hóng hớt phía sau.
Sau khi nghe cô giải thích, những người vốn đang muốn hóng hớt chỉ có thể ngượng ngùng gãi đầu.
Ngay cả Tống Tử Anh cũng tức giận vì mình đã tin lời kẻ tiểu nhân, cô ấy quay đầu, hét lớn với Lâm Nhược Sơ.
"Lâm Nhược Sơ, cô làm sao vậy, không lo làm việc đàng hoàng, chỉ thích đi gây chuyện, công việc tôi sắp xếp cho cô nhẹ nhàng quá sao?"
"Nhược Sơ, lúc nãy tôi thấy cô đến, còn tưởng cô đi gọi người đến giúp tôi xử lý vết thương, không ngờ..."
Lâm Oản Hề lại một lần nữa đẩy Lâm Nhược Sơ vào vực thẳm, lời nói của cô mơ hồ không rõ ràng, đồng thời khiến Lâm Nhược Sơ mang tội danh thấy chết mà không cứu.
"Sao cô con gái nhà họ Lâm lại thành ra như vậy? Trước kia nhiệt tình lắm mà?"
"Đúng vậy, có lẽ là do ghen tị với cô Lâm nên mới biến thành như vậy."
"Sau này làm sao lấy chồng được."
"Không ngờ cô Lâm từ thành phố đến đây làm việc lại không hề kêu la gì, chẳng phải những thanh niên trí thức khác gặp phải đỉa đều kêu la cả buổi sao."
Vừa dứt lời, người dân đang vây xung quanh liền bắt đầu chỉ trỏ Lâm Nhược Sơ, lời nào cũng đều là thất vọng về cô ta.
Trước khi Lâm Oản Hề đến thôn Lục Ly, Lâm Nhược Sơ luôn được mọi người công nhận là một cô gái tốt.
Nhiệt tình, lương thiện, xinh đẹp, không kiêu căng, không giả tạo, là cô dâu được nhiều bà mẹ công nhận là phù hợp để lấy về làm vợ.
Không ngờ lại biến thành bộ dạng như bây giờ, nhìn vào chỉ thấy phiền lòng.
Lâm Nhược Sơ nhìn mọi người, vừa lo lắng vừa ấm ức, cố gắng giải thích: "Mọi người phải tin tôi, bọn họ thực sự đang làm chuyện mờ ám."
"Không sao, vừa rồi bị đỉa cắn, đồng chí Lục đã giúp em xử lý rồi." Lâm Oản Hề muốn lên bờ, Tống Tử Anh thấy vậy vội đưa tay ra giúp đỡ.
Tống Tử Anh nghe vậy thì đau lòng, lo lắng nói: "Sao em không đến trạm y tế xử lý, nếu để bị viêm thì phiền phức lắm."
"Em sẽ đi ngay thôi, chỉ là... sao mọi người đột nhiên đến đây thế? Đây là đi giám sát bọn em làm việc sao?"
Lâm Oản Hề chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Tống Tử Anh và những người khác đang đứng hóng hớt phía sau.
Sau khi nghe cô giải thích, những người vốn đang muốn hóng hớt chỉ có thể ngượng ngùng gãi đầu.
Ngay cả Tống Tử Anh cũng tức giận vì mình đã tin lời kẻ tiểu nhân, cô ấy quay đầu, hét lớn với Lâm Nhược Sơ.
"Lâm Nhược Sơ, cô làm sao vậy, không lo làm việc đàng hoàng, chỉ thích đi gây chuyện, công việc tôi sắp xếp cho cô nhẹ nhàng quá sao?"
"Nhược Sơ, lúc nãy tôi thấy cô đến, còn tưởng cô đi gọi người đến giúp tôi xử lý vết thương, không ngờ..."
Lâm Oản Hề lại một lần nữa đẩy Lâm Nhược Sơ vào vực thẳm, lời nói của cô mơ hồ không rõ ràng, đồng thời khiến Lâm Nhược Sơ mang tội danh thấy chết mà không cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cô con gái nhà họ Lâm lại thành ra như vậy? Trước kia nhiệt tình lắm mà?"
"Đúng vậy, có lẽ là do ghen tị với cô Lâm nên mới biến thành như vậy."
"Sau này làm sao lấy chồng được."
"Không ngờ cô Lâm từ thành phố đến đây làm việc lại không hề kêu la gì, chẳng phải những thanh niên trí thức khác gặp phải đỉa đều kêu la cả buổi sao."
Vừa dứt lời, người dân đang vây xung quanh liền bắt đầu chỉ trỏ Lâm Nhược Sơ, lời nào cũng đều là thất vọng về cô ta.
Trước khi Lâm Oản Hề đến thôn Lục Ly, Lâm Nhược Sơ luôn được mọi người công nhận là một cô gái tốt.
Nhiệt tình, lương thiện, xinh đẹp, không kiêu căng, không giả tạo, là cô dâu được nhiều bà mẹ công nhận là phù hợp để lấy về làm vợ.
Không ngờ lại biến thành bộ dạng như bây giờ, nhìn vào chỉ thấy phiền lòng.
Lâm Nhược Sơ nhìn mọi người, vừa lo lắng vừa ấm ức, cố gắng giải thích: "Mọi người phải tin tôi, bọn họ thực sự đang làm chuyện mờ ám."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro