Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 24
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Thấy tình hình trên chân Lâm Oản Hề không mấy khả quan, Lục Châu Khâm nhíu mày, nhẹ nhàng ấn vào chấm đỏ, cố gắng nặn ra thật nhiều máu độc.
Ngay lúc này, Lâm Nhược Sơ cũng được phân công cấy lúa, cô ta đang miễn cưỡng đi về phía ruộng.
Vừa đến con đường nhỏ, cô ta liền thấy Lục Châu Khâm đang vùi đầu vào đùi Lâm Oản Hề.
Từ góc độ của Lâm Nhược Sơ, trông giống như hai người họ đang làm chuyện gì đó mờ ám.
"Lâm Oản Hề, đúng là đồ… Ban ngày ban mặt lại dám trơ trẽn như vậy."
Một tia sáng lóe lên, ý nghĩ xấu xa ngay lập tức xuất hiện trong đầu, cô ta ném giỏ đi, quay người chạy về phía phó đội trưởng Tống Tử Anh.
Thực ra Lâm Oản Hề đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cô ta, cô cố ý để Lục Châu Khâm giúp mình kiểm tra bên chân còn lại.
Điều này vừa vặn có thể khiến Lâm Nhược Sơ nhìn thấy cảnh tượng hai người họ đang trong tư thế mờ ám.
Ước muốn lớn nhất của Lâm Nhược Sơ là có thể thay đổi cách nhìn của nhà họ Tống đối với cô ta, vậy thì hãy để họ nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này đi.
Sau khi Lâm Oản Hề xác nhận vết thương của mình đã dần hồi phục thì vội buông ống quần xuống, kéo Lục Châu Khâm đứng dậy.
"Châu Khâm, em muốn bắt thêm lươn."
Lục Châu Khâm vẫn không yên tâm về chân của Lâm Oản Hề, anh đỡ cô đứng dậy rồi nói: "Em chắc chắn là không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi thêm đi."
"Không được, sẽ có người đi mách lẻo." Lâm Oản Hề biết Lục Châu Khâm đau lòng nhưng cô không xuống ruộng thì làm sao giăng bẫy Lâm Nhược Sơ được.
Lục Châu Khâm sửng sốt, dường như hiểu ý Lâm Oản Hề, anh mím môi, cẩn thận đỡ cô xuống ruộng.
Bên kia, Lâm Nhược Sơ vội vàng đưa Tống Tử Anh đến hiện trường, muốn bắt tại trận hai người họ.
Ai ngờ vừa đến ruộng thì thấy Lâm Oản Hề và Lục Châu Khâm đang chăm chỉ làm việc.
Hai người họ nghe thấy tiếng bước chân thì cùng nhìn về phía bờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Chị Tử Anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Oản Hề cố tình đi khập khiễng từ dưới ruộng nước lên.
Lục Châu Khâm thấy vậy liền đi theo sau, ánh mắt luôn dừng lại trên người Lâm Oản Hề, anh còn dang rộng hai tay để đảm bảo nếu cô nhóc này bị ngã thì anh có thể đỡ được ngay.
Ngay lúc này, Lâm Nhược Sơ cũng được phân công cấy lúa, cô ta đang miễn cưỡng đi về phía ruộng.
Vừa đến con đường nhỏ, cô ta liền thấy Lục Châu Khâm đang vùi đầu vào đùi Lâm Oản Hề.
Từ góc độ của Lâm Nhược Sơ, trông giống như hai người họ đang làm chuyện gì đó mờ ám.
"Lâm Oản Hề, đúng là đồ… Ban ngày ban mặt lại dám trơ trẽn như vậy."
Một tia sáng lóe lên, ý nghĩ xấu xa ngay lập tức xuất hiện trong đầu, cô ta ném giỏ đi, quay người chạy về phía phó đội trưởng Tống Tử Anh.
Thực ra Lâm Oản Hề đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cô ta, cô cố ý để Lục Châu Khâm giúp mình kiểm tra bên chân còn lại.
Điều này vừa vặn có thể khiến Lâm Nhược Sơ nhìn thấy cảnh tượng hai người họ đang trong tư thế mờ ám.
Ước muốn lớn nhất của Lâm Nhược Sơ là có thể thay đổi cách nhìn của nhà họ Tống đối với cô ta, vậy thì hãy để họ nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này đi.
Sau khi Lâm Oản Hề xác nhận vết thương của mình đã dần hồi phục thì vội buông ống quần xuống, kéo Lục Châu Khâm đứng dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Châu Khâm, em muốn bắt thêm lươn."
Lục Châu Khâm vẫn không yên tâm về chân của Lâm Oản Hề, anh đỡ cô đứng dậy rồi nói: "Em chắc chắn là không sao chứ? Hay là nghỉ ngơi thêm đi."
"Không được, sẽ có người đi mách lẻo." Lâm Oản Hề biết Lục Châu Khâm đau lòng nhưng cô không xuống ruộng thì làm sao giăng bẫy Lâm Nhược Sơ được.
Lục Châu Khâm sửng sốt, dường như hiểu ý Lâm Oản Hề, anh mím môi, cẩn thận đỡ cô xuống ruộng.
Bên kia, Lâm Nhược Sơ vội vàng đưa Tống Tử Anh đến hiện trường, muốn bắt tại trận hai người họ.
Ai ngờ vừa đến ruộng thì thấy Lâm Oản Hề và Lục Châu Khâm đang chăm chỉ làm việc.
Hai người họ nghe thấy tiếng bước chân thì cùng nhìn về phía bờ, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Chị Tử Anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Oản Hề cố tình đi khập khiễng từ dưới ruộng nước lên.
Lục Châu Khâm thấy vậy liền đi theo sau, ánh mắt luôn dừng lại trên người Lâm Oản Hề, anh còn dang rộng hai tay để đảm bảo nếu cô nhóc này bị ngã thì anh có thể đỡ được ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro