Thập Niên 70: Vợ Đẹp Trí Thức Sống Lại, Bị Anh Chồng Tháo Hán Ôm Eo Cưng Sủng
Chương 29
Lộc Trai
2024-08-18 11:41:45
Lâm Oản Hề theo tầm mắt của Lục Gia Khánh nhìn ra ngoài cửa, cơn tức giận trong lòng cũng vì sự chu đáo, ân cần của Lục Châu Khâm mà tiêu tan đi rất nhiều.
Lúc Lục Gia Khánh chuẩn bị rời đi, cô còn cố ý tiễn hắn ta đến cửa.
Chỉ là chưa đợi Lâm Oản Hề mở miệng, Lục Gia Khánh đã lên tiếng trước, vỗ vai Lục Châu Khâm.
"Đừng nhìn nữa, đi thôi."
"Châu Khâm, bếp hết lửa rồi, anh có thể xem thử giúp em được không?"
Lâm Oản Hề sợ Lục Châu Khâm rời đi nên vội vàng lên tiếng.
Lục Châu Khâm vừa quay người thì bước chân khựng lại, do dự một chút, anh ngẩng đầu đáp: "Anh cả, anh về trước đi, em giúp em Lâm xem bếp một chút."
Lục Gia Khánh nhìn thấu nhưng không nói ra, hắn ta thở dài, lắc đầu, quay người đi về sân nhà mình.
Sau khi Lục Gia Khánh rời đi, Lâm Oản Hề dẫn Lục Châu Khâm đến nhà bếp, tủi thân chỉ vào bếp lò.
"Ở đây, em không nhóm được lửa."
Lục Châu Khâm nghe xong thì vội cúi người kiểm tra tình trạng bếp lò, phát hiện Lâm Oản Hề vẫn chưa châm lửa.
Anh mở hộp diêm, châm lửa đốt. Dưới sự khuấy động của anh, đống rơm nhanh chóng bốc khói trắng.
Xong việc, anh vỗ tay đứng dậy, lạnh lùng đáp.
"Được rồi."
Lâm Oản Hề liếc nhìn ngọn lửa trong bếp lò, mắt đảo một vòng, một tay cầm nồi sắt, một tay cầm xẻng.
Cô múc một miếng thịt lợn cho vào nồi, sợ Lục Châu Khâm rời đi, trong lúc bận rộn còn cố ý dặn dò.
"Anh đợi em một chút, em mang ếch đồng và lươn này ra ngoài đưa cho dì Vương."
Lục Châu Khâm không nỡ rời đi, anh đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, trên khuôn mặt lạnh như băng xen lẫn vẻ lo lắng.
Trong mắt anh, Lâm Oản Hề chưa từng nấu ăn, nồi sắt lại nặng, còn cả thịt lợn đang bắn tung tóe trong nồi, lỡ như làm cô bị thương thì phải làm sao.
"Hay là để anh làm cho?"
Nấu ăn là sở trường của Lâm Oản Hề, về khoản cấy lúa thì Lục Châu Khâm lợi hại hơn cô nhưng về khoản nấu ăn thì cô không thể thua anh được.
Cô không phục, bĩu môi, đôi mắt tròn xoe, trừng mắt nhìn Lục Châu Khâm.
"Không cần, anh cứ đứng bên cạnh là được."
Lúc Lục Gia Khánh chuẩn bị rời đi, cô còn cố ý tiễn hắn ta đến cửa.
Chỉ là chưa đợi Lâm Oản Hề mở miệng, Lục Gia Khánh đã lên tiếng trước, vỗ vai Lục Châu Khâm.
"Đừng nhìn nữa, đi thôi."
"Châu Khâm, bếp hết lửa rồi, anh có thể xem thử giúp em được không?"
Lâm Oản Hề sợ Lục Châu Khâm rời đi nên vội vàng lên tiếng.
Lục Châu Khâm vừa quay người thì bước chân khựng lại, do dự một chút, anh ngẩng đầu đáp: "Anh cả, anh về trước đi, em giúp em Lâm xem bếp một chút."
Lục Gia Khánh nhìn thấu nhưng không nói ra, hắn ta thở dài, lắc đầu, quay người đi về sân nhà mình.
Sau khi Lục Gia Khánh rời đi, Lâm Oản Hề dẫn Lục Châu Khâm đến nhà bếp, tủi thân chỉ vào bếp lò.
"Ở đây, em không nhóm được lửa."
Lục Châu Khâm nghe xong thì vội cúi người kiểm tra tình trạng bếp lò, phát hiện Lâm Oản Hề vẫn chưa châm lửa.
Anh mở hộp diêm, châm lửa đốt. Dưới sự khuấy động của anh, đống rơm nhanh chóng bốc khói trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong việc, anh vỗ tay đứng dậy, lạnh lùng đáp.
"Được rồi."
Lâm Oản Hề liếc nhìn ngọn lửa trong bếp lò, mắt đảo một vòng, một tay cầm nồi sắt, một tay cầm xẻng.
Cô múc một miếng thịt lợn cho vào nồi, sợ Lục Châu Khâm rời đi, trong lúc bận rộn còn cố ý dặn dò.
"Anh đợi em một chút, em mang ếch đồng và lươn này ra ngoài đưa cho dì Vương."
Lục Châu Khâm không nỡ rời đi, anh đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, trên khuôn mặt lạnh như băng xen lẫn vẻ lo lắng.
Trong mắt anh, Lâm Oản Hề chưa từng nấu ăn, nồi sắt lại nặng, còn cả thịt lợn đang bắn tung tóe trong nồi, lỡ như làm cô bị thương thì phải làm sao.
"Hay là để anh làm cho?"
Nấu ăn là sở trường của Lâm Oản Hề, về khoản cấy lúa thì Lục Châu Khâm lợi hại hơn cô nhưng về khoản nấu ăn thì cô không thể thua anh được.
Cô không phục, bĩu môi, đôi mắt tròn xoe, trừng mắt nhìn Lục Châu Khâm.
"Không cần, anh cứ đứng bên cạnh là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro