Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt
Chương 7
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-21 03:46:18
Không chỉ eo đau nhức, cô có cảm giác tay mình cũng đau, rồi chân cũng đau, toàn thân không có một chỗ nào nguyên vẹn cả.
Là một người sống tại thập niên 90, còn chưa từng chịu khổ một lần nào, từ trước tới nay, đã bao giờ cô nếm trải cả cảm giác đau đớn toàn thân như thế này đâu. Cảm giác này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ về sau, ngày nào cô cũng phải trôi qua như vậy sao?
Tô Nguyệt đột nhiên có chút hiểu được, vì sao khi tới nơi này, nguyên chủ lại bài xích và đau đớn như vậy. Cô ấy cũng giống y hệt cô mà thôi, nguyên chủ cũng là một cô gái chưa từng làm việc nặng, lập tức bị điều tới nông thôn, chưa kể tới sinh hoạt gian khổ, thiếu thốn đủ thứ, chỉ cần nói tới mỗi ngày phải làm những việc đồng áng nặng nhọc như vậy thôi, cũng không khác gì cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nếu là cô, lại gặp được tình huống như vậy, tuy rằng cô không tới mức muốn từ bỏ sinh mệnh của mình, nhưng tuyệt đối tâm tình cũng sẽ bực bội.
Hiện tại Tô Nguyệt vô cùng lo lắng, cô không thể tiếp tục kiên trì làm việc được. Việc nhà nông thật sự quá thống khổ, nhưng nếu cô không làm những việc này thì cô phải làm việc gì bây giờ, bởi vì không làm biết lấy gì mà ăn cả?
Nhóm thanh niên trí thức đều là một mình đi tới nơi này, không họ hàng, không thân thích, muốn ăn cơm đều phải dựa vào chính mình đi giành lấy, không làm việc cũng đồng nghĩa với không có cơm ăn.
Hơn nữa, cho dù có cơm ăn, đại đội cũng sẽ không cho phép thanh niên trí thức không làm việc. Bởi vì những thanh niên trí thức này xuống nông thôn chính là vì lao động.
Trừ phi bạn có thể tìm được người nguyện ý nuôi dưỡng mình, mà muốn có người nguyện ý nuôi dưỡng bạn, biện pháp duy nhất chính là gả chồng, chỉ có trở thành người một nhà, người ta mới không bắt bạn làm việc, hoặc là nói, công điểm của bạn sẽ được những người trong nhà đó chia nhau ra kiếm.
Trong thôn cũng có người đã từng làm chuyện này, rất nhiều thanh niên trí thức sau khi tới nơi này, đều mất hết hy vọng, lại chịu không nổi ngày qua ngày lao động gian khổ. Sau đó, bọn họ dứt khoát gả cho đàn ông nơi này hoặc cưới một cô gái nơi đây, trở thành người địa phương chân chính.
Nghĩ đến chuyện gả chồng, Tô Nguyệt không tự chủ được, lập tức nhớ tới Hàn Ái Quốc.
Cô đột nhiên phát hiện, nếu cô cứ ở địa điểm làm việc này, chắc chắn không bao giờ cô gặp được Hàn Ái Quốc.
Theo những thông tin hệ thống cung cấp, lúc này hai chân của Hàn Ái Quốc đã bị trọng thương, hắn đang ốm đau nằm trên giường. Một người không có khả năng đi lại, tự nhiên sẽ không thể xuất hiện trên đồng.
Chính vì vậy, cô không thể gặp được Hàn Ái Quốc trong thời gian làm việc.
Rốt cuộc, cô cần làm gì để tiếp xúc với hắn đây?
Thời điểm Tô Nguyệt đang trầm tư suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, vẫn là Lý Tiểu Thanh.
“Tô Nguyệt, ra ăn cơm đi, nếu cô còn không ra, một chút nữa cháo cũng nguội mất rồi.”
“A, tôi ra ngay.” Tô Nguyệt vội vàng bò từ trên giường xuống, lúc này cô mới cảm thấy bụng mình đang biểu tình ghê gớm.
Không quan tâm tới những chuyện khác nữa, cứ phải ăn cho thật no bụng rồi tính tiếp, ăn thật no mới có sức lực ứng phó với nhiệm vụ tiếp theo.
Sau khi đi theo Lý Tiểu Thanh tới phòng bếp ở phía sau, bên trong phòng bếp bày một cái bàn. Lúc này đã có ba người ngồi trên bàn, ba người ấy cũng không chờ hai cô, bọn họ đã ăn được một nửa rồi. Trên bàn bên cạnh được đặt hai cái chén, trong mỗi một chén đều có cháo và bánh bột bắp
Trong viện này có năm thanh niên trí thức, tất cả đều là nữ thanh niên trí thức, cứ hai người được phân một phòng, như vậy sẽ thừa ra một người, cho nên cô mới ở một mình một căn phòng, chờ tới lần sau lại có thanh niên trí thức mới tới, người đó sẽ ở chung phòng với cô.
Ngoại trừ Lý Tiểu Thanh, thái độ của ba người khác cũng không mấy tốt đẹp với cô. Khi thấy cô, chẳng những họ không cất lời chào hỏi, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn qua bên này, giống như cô không hề tồn tại.
Tô Nguyệt cũng không muốn cố ý đi lấy lòng ai. Nếu các cô ấy đã không để ý tới cô, vậy cô cũng không chủ động nói cái gì, cô chỉ ngồi vào chỗ của mình, bưng bát cháo lên uống.
Nhưng mà, khi uống một ngụm cháo này, thiếu chút nữa cô đã phun nó ra ngoài.
Không biết ai nấu mà không cẩn thận như vậy.
Cháo được nấu còn nguyên hạt gạo thô, những hạt gạo thô này mắc nghẹn tại cổ họng, khi cô nuốt xuống một ngụm, có cảm giác cả họng đều đau rát.
Cái bánh bột bắp duy nhất trong khẩu phần của cô cũng vậy, cô cắn một ngụm rồi nuốt xuống, nó còn khó chịu hơn miếng cháo hồi nãy, vừa nuốt xuống, suýt chút nữa cô đã bị sặc tới chết.
Nước mắt Tô Nguyệt cũng muốn ứa ra ngoài.
Là một người sống tại thập niên 90, còn chưa từng chịu khổ một lần nào, từ trước tới nay, đã bao giờ cô nếm trải cả cảm giác đau đớn toàn thân như thế này đâu. Cảm giác này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ về sau, ngày nào cô cũng phải trôi qua như vậy sao?
Tô Nguyệt đột nhiên có chút hiểu được, vì sao khi tới nơi này, nguyên chủ lại bài xích và đau đớn như vậy. Cô ấy cũng giống y hệt cô mà thôi, nguyên chủ cũng là một cô gái chưa từng làm việc nặng, lập tức bị điều tới nông thôn, chưa kể tới sinh hoạt gian khổ, thiếu thốn đủ thứ, chỉ cần nói tới mỗi ngày phải làm những việc đồng áng nặng nhọc như vậy thôi, cũng không khác gì cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nếu là cô, lại gặp được tình huống như vậy, tuy rằng cô không tới mức muốn từ bỏ sinh mệnh của mình, nhưng tuyệt đối tâm tình cũng sẽ bực bội.
Hiện tại Tô Nguyệt vô cùng lo lắng, cô không thể tiếp tục kiên trì làm việc được. Việc nhà nông thật sự quá thống khổ, nhưng nếu cô không làm những việc này thì cô phải làm việc gì bây giờ, bởi vì không làm biết lấy gì mà ăn cả?
Nhóm thanh niên trí thức đều là một mình đi tới nơi này, không họ hàng, không thân thích, muốn ăn cơm đều phải dựa vào chính mình đi giành lấy, không làm việc cũng đồng nghĩa với không có cơm ăn.
Hơn nữa, cho dù có cơm ăn, đại đội cũng sẽ không cho phép thanh niên trí thức không làm việc. Bởi vì những thanh niên trí thức này xuống nông thôn chính là vì lao động.
Trừ phi bạn có thể tìm được người nguyện ý nuôi dưỡng mình, mà muốn có người nguyện ý nuôi dưỡng bạn, biện pháp duy nhất chính là gả chồng, chỉ có trở thành người một nhà, người ta mới không bắt bạn làm việc, hoặc là nói, công điểm của bạn sẽ được những người trong nhà đó chia nhau ra kiếm.
Trong thôn cũng có người đã từng làm chuyện này, rất nhiều thanh niên trí thức sau khi tới nơi này, đều mất hết hy vọng, lại chịu không nổi ngày qua ngày lao động gian khổ. Sau đó, bọn họ dứt khoát gả cho đàn ông nơi này hoặc cưới một cô gái nơi đây, trở thành người địa phương chân chính.
Nghĩ đến chuyện gả chồng, Tô Nguyệt không tự chủ được, lập tức nhớ tới Hàn Ái Quốc.
Cô đột nhiên phát hiện, nếu cô cứ ở địa điểm làm việc này, chắc chắn không bao giờ cô gặp được Hàn Ái Quốc.
Theo những thông tin hệ thống cung cấp, lúc này hai chân của Hàn Ái Quốc đã bị trọng thương, hắn đang ốm đau nằm trên giường. Một người không có khả năng đi lại, tự nhiên sẽ không thể xuất hiện trên đồng.
Chính vì vậy, cô không thể gặp được Hàn Ái Quốc trong thời gian làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc, cô cần làm gì để tiếp xúc với hắn đây?
Thời điểm Tô Nguyệt đang trầm tư suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, vẫn là Lý Tiểu Thanh.
“Tô Nguyệt, ra ăn cơm đi, nếu cô còn không ra, một chút nữa cháo cũng nguội mất rồi.”
“A, tôi ra ngay.” Tô Nguyệt vội vàng bò từ trên giường xuống, lúc này cô mới cảm thấy bụng mình đang biểu tình ghê gớm.
Không quan tâm tới những chuyện khác nữa, cứ phải ăn cho thật no bụng rồi tính tiếp, ăn thật no mới có sức lực ứng phó với nhiệm vụ tiếp theo.
Sau khi đi theo Lý Tiểu Thanh tới phòng bếp ở phía sau, bên trong phòng bếp bày một cái bàn. Lúc này đã có ba người ngồi trên bàn, ba người ấy cũng không chờ hai cô, bọn họ đã ăn được một nửa rồi. Trên bàn bên cạnh được đặt hai cái chén, trong mỗi một chén đều có cháo và bánh bột bắp
Trong viện này có năm thanh niên trí thức, tất cả đều là nữ thanh niên trí thức, cứ hai người được phân một phòng, như vậy sẽ thừa ra một người, cho nên cô mới ở một mình một căn phòng, chờ tới lần sau lại có thanh niên trí thức mới tới, người đó sẽ ở chung phòng với cô.
Ngoại trừ Lý Tiểu Thanh, thái độ của ba người khác cũng không mấy tốt đẹp với cô. Khi thấy cô, chẳng những họ không cất lời chào hỏi, ngay cả một ánh mắt cũng lười nhìn qua bên này, giống như cô không hề tồn tại.
Tô Nguyệt cũng không muốn cố ý đi lấy lòng ai. Nếu các cô ấy đã không để ý tới cô, vậy cô cũng không chủ động nói cái gì, cô chỉ ngồi vào chỗ của mình, bưng bát cháo lên uống.
Nhưng mà, khi uống một ngụm cháo này, thiếu chút nữa cô đã phun nó ra ngoài.
Không biết ai nấu mà không cẩn thận như vậy.
Cháo được nấu còn nguyên hạt gạo thô, những hạt gạo thô này mắc nghẹn tại cổ họng, khi cô nuốt xuống một ngụm, có cảm giác cả họng đều đau rát.
Cái bánh bột bắp duy nhất trong khẩu phần của cô cũng vậy, cô cắn một ngụm rồi nuốt xuống, nó còn khó chịu hơn miếng cháo hồi nãy, vừa nuốt xuống, suýt chút nữa cô đã bị sặc tới chết.
Nước mắt Tô Nguyệt cũng muốn ứa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro