Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 8

Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

2024-08-21 03:46:18

Cô không ăn được, cũng phải cố mà nuốt, bởi vì nếu không ăn vậy chỉ có thể chịu đói bụng.

Ở niên đại này, muốn ăn ngon đó là chuyện không có khả năng. Bất cứ nơi nào cũng gặp tình trạng thiếu thốn vật tư, hiện tượng này ở nông thôn còn trầm trọng hơn nhiều lắm. Người có thể ăn cơm no đã là người có cuộc sống sung túc, dĩ nhiên không ai có thời gian mà đi suy nghĩ tới chuyện ăn ngon.

“Haizzz!” Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ miệng cô, Tô Nguyệt đang lo lắng cho cuộc sống sau này của mình.

Nghề nghiệp mà cô theo đuổi cả đời chính là nghiên cứu mỹ thực, mỹ thực đã thành một sở thích không thể thiếu trong cuộc đời của cô, nếu không có mỹ thực, cuộc đời đều trở nên không còn ý nghĩa.

Nhưng mà, hệ thống lại ném cô tới thời đại này.

Xem ra, chuyện tiếp theo cô phải làm không phải là hoàn thành nhiệm vụ của mình, mà chính là làm cách nào để được ăn ngon.

Có điều, thời điểm hiện tại, trong tay cô chẳng có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, lại còn chưa thăm dò rõ ràng tình huống nơi đây, vì mục tiêu làm việc và ăn ngon, chắc chắn cô phải lên kế hoạch tỉ mỉ một chút.

Còn nữa, mấy ngày này là thời kỳ thu hoạch vội vàng nhất, mọi người đều phải tổng động viên toàn bộ sức lực đi cắt lúa, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, căn bản chẳng ai có thời gian đi nghiên cứu mỹ thực. Cô càng không thể xin nghỉ đi tìm nguyên liệu nấu ăn, cũng có nghĩa cô phải chờ khoảng thời gian thu hoạch này qua đi, mới có thể thực hiện kế hoạch được.

Nghĩ như vậy, Tô Nguyệt không thể không bằng lòng với số phận mà tiếp thu đối mặt với khốn cảnh trước mắt. Rốt cuộc, cô cũng phải căng da đầu uống cho xong chén cháo làm nghẹn cổ họng, cùng với bánh bột bắp khó lòng nuốt trôi, may mắn cũng xem như lấp đầy được cái bụng, không phải ôm bụng đói đi ngủ.

Rất nhanh cả đám đã ăn xong cơm tối, trong năm người bọn họ có một nữ thanh niên trí thức tên là Ngụy Giai, cô ta dùng ngữ khí không hài lòng nói với Tô Nguyệt: “Tô Nguyệt, ngày mai tới phiên cô phụ trách nấu cơm, tôi hy vọng cô có thể dậy sớm một chút, đừng để cho tới lúc đi làm chúng tôi cũng không có cơm sáng, phải ôm bụng đói đi làm việc.”

Lúc cô ấy nói ra mấy lời này, những người khác đều hướng ánh mắt không vui nhìn về phía cô, trong đáy mắt của họ rõ ràng đầy áp lực cùng không hài lòng.

Tô Nguyệt ngẩn người, nghe lời cô ấy nói, cô mới nhớ ra lý do người ta nhắc nhở cô như vậy.

Sau khi nguyên chủ đi tới nơi này, bởi vì tâm tình bực bội, cả ngày cô ấy đều sống trong mơ màng lơ đãng. Thời điểm đến phiên cô ấy nấu cơm, buổi sáng cô ấy đều không dậy nổi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa cô ấy lại không quen dùng bếp đất của nơi này, việc nấu cơm đơn giản đã trở thành chuyện cực kỳ khó khăn. Chính vì thế, rất nhiều lần cô ấy đều làm chậm trễ thời gian cơm sáng của mọi người, khiến cho mọi người ôm bụng đói mà ra đồng làm việc.

Những lần đó, mọi người đều có ý kiến với cô ấy, nói chuyện vài lần, nguyên chủ đều không để ý tới, dần dần mọi người không thèm nói chuyện với cô ấy nữa.

Ngoại trừ Lý Tiểu Thanh còn đối xử tốt với nguyên chủ một chút, ba người khác đều cùng nhau bài xích nguyên chủ.

Tô Nguyệt cảm thấy chuyện này đúng là do nguyên chủ sai, khó trách mọi người lại có thái độ khó chịu với cô ấy như vậy.

Trong lòng thở dài, Tô Nguyệt gật đầu nói: “Được, tôi đã biết, buổi sáng ngày mai tôi sẽ làm cơm sáng sớm hơn, mọi người cứ yên tâm.”

Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức yên lặng, bọn họ không nghĩ tới cô lại trả lời mình, tại sao lần này cô không như trước kia, không thèm nghe những gì bọn họ nói, sau đó lập tức xoay người rời đi?

Những lời này của Tô Nguyệt khiến cho mấy người bọn họ có chút không biết nên nói gì.

Trong tình huống hơi xấu hổ như thế này, vẫn là Lý Tiểu Thanh dẫn đầu đứng lên, nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta đã mệt mỏi cả một ngày, nên nhanh chóng đi nấu nước rửa mặt rồi tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại là một ngày rất bận rộn đó.”

Lúc này, mọi người mới đứng dậy, sôi nổi đi làm chuyện của mình.

Tô Nguyệt cũng không tranh với mọi người, chờ đến khi tất cả mọi người đều rửa mặt xong, cô mới tới phòng bếp nấu nước nóng, tiếp đó cô vào phòng, dùng một bồn nước, miễn cưỡng tắm rửa toàn thân mình.

Tuy phương thức tắm rửa này khiến cho cô muốn phát điên lên, nhưng dĩ nhiên còn khá hơn là không tắm rửa, Tô Nguyệt chỉ có thể suy nghĩ như vậy để an ủi bản thân mình, cũng coi như cô cảm nhận nỗi thống khổ của thế gian một lần đi.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Nguyệt nằm hồi lâu trên giường, vốn dĩ cô đang muốn suy nghĩ một chút những bước tiếp theo mình nên làm gì, nào biết vừa lật qua lật lại vài cái, còn chưa kịp nảy ra ý tưởng gì, cô đã thiếp đi từ lúc nào không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Số ký tự: 0