Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 1
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
“Mãn Nguyệt, như thế nào? Tống Gia Bảo được đúng không?”
Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón.
“Không như thế nào cả.” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau.”
Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
“Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa.”
Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng.
“Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo.” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà.
Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến mức dậm chân.
Trên đường trở về.
Đứa trẻ bên phải của Kiều Mãn Nguyệt nhìn thoáng qua cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chị, chị thật sự không gả cho nhà họ Tống sao?”
“Không gả!” Kiều Mãn Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột.
Hai đứa trẻ nghe xong nhìn nhau, đều lộ ra khuôn mặt tươi cười thật tươi.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn về phía bọn nó, nhếch mép nói: “Nhưng mà nếu gặp được người làm cho chị hài lòng, vẫn là sẽ gả thôi.”
Hai đứa trẻ lặp tức nhíu khuôn mặt nhỏ lại, lộ ra biểu cảm căng thẳng thấp thỏm.
Kiều Mãn Nguyệt không quan tâm bọn nó nữa, vung vẫy bình nước bước lớn về phía trước.
Tại sao cô muốn phải kết hôn một cách gấp gáp như vậy, vậy thì phải bắt đầu nói từ khi đến thời đại này.
Vốn dĩ Kiều Mãn Nguyệt là một vị bác sĩ hiện đại, không nghĩ đến xui xẻo gặp phải một trận gây rối bệnh viện.
Lúc đó tình cảnh khó có thể khống chế, mọi người ở gần hiện trường đều chạy tán loạn, không biết ai không cẩn thận gạt chân cô, làm cô ngã thẳng về phía con dao trong tay người gây rối bệnh viện, đâm thẳng vào tim, đến cả cơ hội cấp cứu cũng không có.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đã đến năm 1970, đã trở thành một thành viên đội sản xuất của thôn Kiều Gia công xã Hồng Kỳ thành Bình Phúc.
Cơ thể ban đầu cùng tên cùng họ với nàng, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, bởi vì đầu óc thông minh, cha Kiều mẹ Kiều đều mong cô có tiền đồ, cứng rắn nghiến răng tạo điều kiện cho cô học đến đại học.
Thế nhưng vào năm Kiều Mãn Nguyệt học năm hai, tình hình cả nước đột nhiên trở nên căng thẳng, Kiều Mãn Nguyệt nhìn giáo viên và bạn học bị báo cáo, dưới sự sợ hãi đã quay về thôn Kiều gia.
Chuyện này đã tạo thành đả kích rất lớn cho Kiều Mãn Nguyệt, cô kiêu ngạo xem thường người làm ruộng, cũng không chịu ra ruộng kiếm điểm công, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời mọc lên đỉnh mới chịu dậy.
Kiều Mãn Nguyệt từ công xã Hồng Kỳ ra, vừa bước đến cửa thôn của thôn Kiều Gia, một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ vội vàng bước lên nghênh đón.
“Không như thế nào cả.” Kiều Mãn Nguyệt lau mồ hôi trên trán, lại nhận lấy bình nước đứa trẻ đưa qua, mở ra uống vài ngụm, lời ít ý nhiều nói: “Cháu với anh ta không hợp nhau.”
Lời nói vừa dứt, hai đứa trẻ ốm đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng.
“Sao mà không thích hợp? Nhà họ Tống làm lương thực hàng hóa, cha mẹ của Tống Gia Bảo đều là nhân viên nhà nước, chỉ cần cháu gả qua đó, thì không cần ra đồng nữa.”
Trong giọng điệu của bác gái Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ lại trở nên căng thẳng.
“Bác gái à, bác không cần khuyên nữa, cháu thà rằng mỗi bữa đều đói bụng cũng sẽ không gả cho Tống Gia Bảo.” Kiều Mãn Nguyệt nói xong, dắt hai đứa em trai tiện nghi đi về nhà.
Bác gái Kiều thấy bộ dạng thờ ơ này của cô, gấp đến mức dậm chân.
Trên đường trở về.
Đứa trẻ bên phải của Kiều Mãn Nguyệt nhìn thoáng qua cô, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chị, chị thật sự không gả cho nhà họ Tống sao?”
“Không gả!” Kiều Mãn Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột.
Hai đứa trẻ nghe xong nhìn nhau, đều lộ ra khuôn mặt tươi cười thật tươi.
Kiều Mãn Nguyệt nhìn về phía bọn nó, nhếch mép nói: “Nhưng mà nếu gặp được người làm cho chị hài lòng, vẫn là sẽ gả thôi.”
Hai đứa trẻ lặp tức nhíu khuôn mặt nhỏ lại, lộ ra biểu cảm căng thẳng thấp thỏm.
Kiều Mãn Nguyệt không quan tâm bọn nó nữa, vung vẫy bình nước bước lớn về phía trước.
Tại sao cô muốn phải kết hôn một cách gấp gáp như vậy, vậy thì phải bắt đầu nói từ khi đến thời đại này.
Vốn dĩ Kiều Mãn Nguyệt là một vị bác sĩ hiện đại, không nghĩ đến xui xẻo gặp phải một trận gây rối bệnh viện.
Lúc đó tình cảnh khó có thể khống chế, mọi người ở gần hiện trường đều chạy tán loạn, không biết ai không cẩn thận gạt chân cô, làm cô ngã thẳng về phía con dao trong tay người gây rối bệnh viện, đâm thẳng vào tim, đến cả cơ hội cấp cứu cũng không có.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân đã đến năm 1970, đã trở thành một thành viên đội sản xuất của thôn Kiều Gia công xã Hồng Kỳ thành Bình Phúc.
Cơ thể ban đầu cùng tên cùng họ với nàng, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, bởi vì đầu óc thông minh, cha Kiều mẹ Kiều đều mong cô có tiền đồ, cứng rắn nghiến răng tạo điều kiện cho cô học đến đại học.
Thế nhưng vào năm Kiều Mãn Nguyệt học năm hai, tình hình cả nước đột nhiên trở nên căng thẳng, Kiều Mãn Nguyệt nhìn giáo viên và bạn học bị báo cáo, dưới sự sợ hãi đã quay về thôn Kiều gia.
Chuyện này đã tạo thành đả kích rất lớn cho Kiều Mãn Nguyệt, cô kiêu ngạo xem thường người làm ruộng, cũng không chịu ra ruộng kiếm điểm công, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời mọc lên đỉnh mới chịu dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro