Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 36
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Nhưng, mặc kệ những người ở đây suy nghĩ cái gì, Kiều Mãn Nguyệt không biết, Cố Thừa Phong cố ý mang theo kẹo Đại Bạch Thỏ phát cho mỗi người hai viên làm kẹo hỉ, ngay sau đó ngồi vào chỗ ngồi lái xe Jeep rời đi.
Cố Thừa Phong lái xe, Kiều Mãn Nguyệt ngồi ở ghế phó lái, bác gái Trần và hai đứa bé ngồi ở phía sau,
Bác gái Kiều quay đầu lại, thấy vẻ mặt của đám người bác gái Trần, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bà ấy nhìn về phía Cố Thừa phong, khen ngợi không ngừng: "Tiểu Cố, cháu tới thật quá kịp lúc!"
Cố Thừa Phong cười một tiếng, không tiếp lời, chỉ là ý vị thâm trường liếc nhìn Kiều Mãn Nguyệt một cái.
Kiều Mãn Nguyệt làm như không thấy, quay lại hỏi: "Anh đến đón bọn em, vậy Đại bảo Nhị Bảo nhà anh thì sao?"
"Dì cả giúp đỡ chăm sóc."
Bọn họ vừa nói như vậy, bác gái Kiều cũng nhớ đến hai đứa bé kia, bà ấy sờ đầu Mãn Ý Mãn Hoài từ khi lên xe vẫn không lên tiếng, hỏi thăm: "Nghe nói đứa nhỏ nhất là con gái?"
Cố Thừa Phong nhìn vào kính chiếu hậu, gật đầu một cái: "Đúng, Nhị Bảo có tên là Cố Thành Xuân, mới vừa tròn một tuổi. Anh trai của cô bé tên tắt là Đại Bảo, tên là Cô Sơn Hà, ba tuổi rưỡi."
Lúc này bác gái Kiều cười nói: "Thì ra là vậy, từ nay về sau cô gái nhỏ có ba người anh trai, sợ là không ai dám khi dễ cô bé rồi."
Mãn Ý hơi liếc nhìn Cố Thừa Phong, nhỏ giọng nói: "Cháu sẽ bảo vệ em gái thật tốt."
Mãn Hoài cũng không dám yếu thế, nằm chặt qủa đấm nhỏ: "Đúng, ai dám khi dễ em gái, cháu đánh người đó!"
Đầu tiên Cố Thừa Phong nghiêng đầu nhìn Kiều Mãn Nguyệt, ngay sau đó lại gật đầu khen ngợi hai đứa bé: "Không tệ, còn nhỏ tuổi đã có dự dũng cảm của con trai."
Kiều Mãn Nguyệt: "..."
Cô cảnh cáo: "Đừng có tùy tiện đánh nhau với người ta, nếu không có lý cũng biến thành vô lý."
"Chị, chị cứ yên tâm đi." Mãn Hoài đáp lại rất nhanh, nhưng nhìn một cái thì không để trong lòng,.
Mãn Ý kéo em trái cam kết với Kiều Mãn Nguyệt: "Em sẽ trông chừng em trai, không để em ấy xúc động."
Mãn Hoài bĩu môi một cái, không phục, hai tay vòng trước ngực: "Em mới sẽ không xúc động đâu!"
Lúc trước ở thôn Kiều gia, Mãn Hoài nghe những đứa bé khác nói xấu Kiều Mãn Nguyệt, xúc động muốn đánh nhau với mấy đứa bé kia, Mãn Ý đi ngăn cản, không nghĩ đến chỉ vì mình lỡ tay làm cho răng cửa của Mãn Ý bị đánh rơi.
Lúc ấy Mãn Hoài vô cùng sợ hãi, thật may Kiều Mãn Nguyệt nói Mãn Ý là bởi vì muốn thay răng, làm cho răng cửa bị lỏng, chẳng qua cũng làm cho Mãn Hoài có bóng ma, không dám lại xúc động nữa.
Trong xe Jeep bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái, hai đứa bé cũng không dè dặt mới lúc đầu, phần lớn đều là bác gái Kiều dẫn dắt Mãn Ý Mãn Hoài nói, Kiều Mãn Nguyệt thì thì câu có câu không, thỉnh thoảng Cố Thừa Phong cũng nói mấy câu.
Thời gian thoải mái trôi qua tương đối nhanh, rất nhanh đã đến thị trấn.
Cố Thừa Phong dừng xe ở cửa trạm xe hơi, "Xe Jeep là cháu mượn của một người anh em, bây giờ giờ mọi người cứ chờ ở đây, rất nhanh cháu sẽ trở lại."
Cố Thừa Phong lái xe, Kiều Mãn Nguyệt ngồi ở ghế phó lái, bác gái Trần và hai đứa bé ngồi ở phía sau,
Bác gái Kiều quay đầu lại, thấy vẻ mặt của đám người bác gái Trần, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bà ấy nhìn về phía Cố Thừa phong, khen ngợi không ngừng: "Tiểu Cố, cháu tới thật quá kịp lúc!"
Cố Thừa Phong cười một tiếng, không tiếp lời, chỉ là ý vị thâm trường liếc nhìn Kiều Mãn Nguyệt một cái.
Kiều Mãn Nguyệt làm như không thấy, quay lại hỏi: "Anh đến đón bọn em, vậy Đại bảo Nhị Bảo nhà anh thì sao?"
"Dì cả giúp đỡ chăm sóc."
Bọn họ vừa nói như vậy, bác gái Kiều cũng nhớ đến hai đứa bé kia, bà ấy sờ đầu Mãn Ý Mãn Hoài từ khi lên xe vẫn không lên tiếng, hỏi thăm: "Nghe nói đứa nhỏ nhất là con gái?"
Cố Thừa Phong nhìn vào kính chiếu hậu, gật đầu một cái: "Đúng, Nhị Bảo có tên là Cố Thành Xuân, mới vừa tròn một tuổi. Anh trai của cô bé tên tắt là Đại Bảo, tên là Cô Sơn Hà, ba tuổi rưỡi."
Lúc này bác gái Kiều cười nói: "Thì ra là vậy, từ nay về sau cô gái nhỏ có ba người anh trai, sợ là không ai dám khi dễ cô bé rồi."
Mãn Ý hơi liếc nhìn Cố Thừa Phong, nhỏ giọng nói: "Cháu sẽ bảo vệ em gái thật tốt."
Mãn Hoài cũng không dám yếu thế, nằm chặt qủa đấm nhỏ: "Đúng, ai dám khi dễ em gái, cháu đánh người đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu tiên Cố Thừa Phong nghiêng đầu nhìn Kiều Mãn Nguyệt, ngay sau đó lại gật đầu khen ngợi hai đứa bé: "Không tệ, còn nhỏ tuổi đã có dự dũng cảm của con trai."
Kiều Mãn Nguyệt: "..."
Cô cảnh cáo: "Đừng có tùy tiện đánh nhau với người ta, nếu không có lý cũng biến thành vô lý."
"Chị, chị cứ yên tâm đi." Mãn Hoài đáp lại rất nhanh, nhưng nhìn một cái thì không để trong lòng,.
Mãn Ý kéo em trái cam kết với Kiều Mãn Nguyệt: "Em sẽ trông chừng em trai, không để em ấy xúc động."
Mãn Hoài bĩu môi một cái, không phục, hai tay vòng trước ngực: "Em mới sẽ không xúc động đâu!"
Lúc trước ở thôn Kiều gia, Mãn Hoài nghe những đứa bé khác nói xấu Kiều Mãn Nguyệt, xúc động muốn đánh nhau với mấy đứa bé kia, Mãn Ý đi ngăn cản, không nghĩ đến chỉ vì mình lỡ tay làm cho răng cửa của Mãn Ý bị đánh rơi.
Lúc ấy Mãn Hoài vô cùng sợ hãi, thật may Kiều Mãn Nguyệt nói Mãn Ý là bởi vì muốn thay răng, làm cho răng cửa bị lỏng, chẳng qua cũng làm cho Mãn Hoài có bóng ma, không dám lại xúc động nữa.
Trong xe Jeep bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái, hai đứa bé cũng không dè dặt mới lúc đầu, phần lớn đều là bác gái Kiều dẫn dắt Mãn Ý Mãn Hoài nói, Kiều Mãn Nguyệt thì thì câu có câu không, thỉnh thoảng Cố Thừa Phong cũng nói mấy câu.
Thời gian thoải mái trôi qua tương đối nhanh, rất nhanh đã đến thị trấn.
Cố Thừa Phong dừng xe ở cửa trạm xe hơi, "Xe Jeep là cháu mượn của một người anh em, bây giờ giờ mọi người cứ chờ ở đây, rất nhanh cháu sẽ trở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro