Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 39
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Có thêm ba người bên cạnh Cố Thừa Phong, hai người lớn và một đứa bé.
Càng vừa khéo là, Kiều Mãn Nguyệt cũng đã gặp ba người này.
“Ôi, Tiểu Cố, chỗ của cậu tốt thật đấy, không giống chỗ chúng tôi, hai cái ghế cứng phải ngồi ba người, vừa chật vừa nóng.” Sau khi bà cụ đi vào, đôi mắt phát sáng đánh giá xung quanh..
Kiều Mãn Nguyệt giả vờ như không nghe thấy ý nghĩa sâu xa trong lời nói của bà cụ, nở nụ cười dè dặt nhìn về phía Cố Thừa Phong, “Những người này là?”
Cố Thừa Phong đặt hộp cơm và cái ly trên tay lên bàn nhỏ, “Bọn họ chính là người nhà chiến hữu mà anh nói với em, không ngờ hôm nay họ cũng đi đảo Nam m.”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Bà cụ lập tức trả lời, sau đó lại thở dài một hơi, “Chỉ là chị dâu cậu bụng to, đi lại khó khăn, đến nhà ga muộn, nên không mua vé giường nằm, cũng chỉ còn một vé ngồi thôi.”
Kiều Mãn nhướng mày ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ trẻ mang bụng bầu ít nhất bảy tháng, sau đó nhìn lướt qua cô bé trạc tuổi Mãn Hoài, cuối cùng dừng trên mặt bà cụ, giọng điệu tràn đầy đồng cảm: “Vậy mọi người thật rất thê thảm.”
Cô vừa nói xong, Cố Thừa Phong đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, vẻ mặt người phụ nữ trẻ có chút xấu hổ, vẻ mặt bà cụ cứng đờ.
Kiều Mạn Nguyệt làm như không thấy, vỗ ngực vui mừng nói, “Cũng may chúng tôi đến sớm, nếu không cũng không mua được vé.”
Sắc mặt bà cụ càng khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Cô còn trẻ tuổi không bệnh không tật, đứng hai ngày sao có thể mệt chứ?”
“Sao lại không mệt chứ?” Kiều Mãn Nguyệt ngượng ngùng liếc nhìn Cố Thừa Phong, rụt rè cười, “Xương cốt tôi không tốt, lại mới kết hôn, không chăm sóc tốt cơ thể mình, sau này sao có thể sinh con?”
“Phốc” Cố Thừa Phong phun ra một ngụm nước, Đại Bảo trước mặt anh trực tiếp trở thành nạn nhân.
Cậu bé tức giận oa oa kêu to, nhìn cha ruột vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa tức giận, hai tay không ngừng lau nước trên mặt, “Cha, cha thật là buồn nôn!”
Đại Bảo tức giận không nhẹ, cả cơ thể đều run.
Mãn Ý nhếch môi, từ trong túi vải nhỏ bên cạnh lấy một cái khăn vải đưa cho cậu bé, “Nè.”
Đại Bảo sửng sốt, lập tức trừng mắt liếc nhìn cậu bé một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi không cần lòng tốt giả tạo của anh!”
Mãn Hoài thấy thế lập tức cũng biểu lộ vẻ tức giận.
Kiều Mãn Nguyệt xoa đầu Mãn Ý, sau đó liếc nhìn Đại Bảo, “Đừng quan tâm đến nó.”
Mãn Ý rụt bàn tay đang đưa khăn vải ra, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Đại Bảo nghe vậy “Hừ” một tiếng nặng nề, ngửa đầu hếch mũi lên trời, mặc kệ không quan tâm, ai thèm!
Cố Thừa Phong phun khắp người cậu bé, lúc đầu còn có chút xấu hổ áy náy, bây giờ thấy dáng vẻ của cậu bé như vậy, nhất thời nổi giận, “Cố Sơn Hà, cha thấy con thật sự là ngứa da, nói chuyện vậy sao?”
Đại Bảo xị mặt với vẻ bướng bỉnh, bĩu môi không nói gì.
Càng vừa khéo là, Kiều Mãn Nguyệt cũng đã gặp ba người này.
“Ôi, Tiểu Cố, chỗ của cậu tốt thật đấy, không giống chỗ chúng tôi, hai cái ghế cứng phải ngồi ba người, vừa chật vừa nóng.” Sau khi bà cụ đi vào, đôi mắt phát sáng đánh giá xung quanh..
Kiều Mãn Nguyệt giả vờ như không nghe thấy ý nghĩa sâu xa trong lời nói của bà cụ, nở nụ cười dè dặt nhìn về phía Cố Thừa Phong, “Những người này là?”
Cố Thừa Phong đặt hộp cơm và cái ly trên tay lên bàn nhỏ, “Bọn họ chính là người nhà chiến hữu mà anh nói với em, không ngờ hôm nay họ cũng đi đảo Nam m.”
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Bà cụ lập tức trả lời, sau đó lại thở dài một hơi, “Chỉ là chị dâu cậu bụng to, đi lại khó khăn, đến nhà ga muộn, nên không mua vé giường nằm, cũng chỉ còn một vé ngồi thôi.”
Kiều Mãn nhướng mày ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ trẻ mang bụng bầu ít nhất bảy tháng, sau đó nhìn lướt qua cô bé trạc tuổi Mãn Hoài, cuối cùng dừng trên mặt bà cụ, giọng điệu tràn đầy đồng cảm: “Vậy mọi người thật rất thê thảm.”
Cô vừa nói xong, Cố Thừa Phong đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, vẻ mặt người phụ nữ trẻ có chút xấu hổ, vẻ mặt bà cụ cứng đờ.
Kiều Mạn Nguyệt làm như không thấy, vỗ ngực vui mừng nói, “Cũng may chúng tôi đến sớm, nếu không cũng không mua được vé.”
Sắc mặt bà cụ càng khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Cô còn trẻ tuổi không bệnh không tật, đứng hai ngày sao có thể mệt chứ?”
“Sao lại không mệt chứ?” Kiều Mãn Nguyệt ngượng ngùng liếc nhìn Cố Thừa Phong, rụt rè cười, “Xương cốt tôi không tốt, lại mới kết hôn, không chăm sóc tốt cơ thể mình, sau này sao có thể sinh con?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phốc” Cố Thừa Phong phun ra một ngụm nước, Đại Bảo trước mặt anh trực tiếp trở thành nạn nhân.
Cậu bé tức giận oa oa kêu to, nhìn cha ruột vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa tức giận, hai tay không ngừng lau nước trên mặt, “Cha, cha thật là buồn nôn!”
Đại Bảo tức giận không nhẹ, cả cơ thể đều run.
Mãn Ý nhếch môi, từ trong túi vải nhỏ bên cạnh lấy một cái khăn vải đưa cho cậu bé, “Nè.”
Đại Bảo sửng sốt, lập tức trừng mắt liếc nhìn cậu bé một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Tôi không cần lòng tốt giả tạo của anh!”
Mãn Hoài thấy thế lập tức cũng biểu lộ vẻ tức giận.
Kiều Mãn Nguyệt xoa đầu Mãn Ý, sau đó liếc nhìn Đại Bảo, “Đừng quan tâm đến nó.”
Mãn Ý rụt bàn tay đang đưa khăn vải ra, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Đại Bảo nghe vậy “Hừ” một tiếng nặng nề, ngửa đầu hếch mũi lên trời, mặc kệ không quan tâm, ai thèm!
Cố Thừa Phong phun khắp người cậu bé, lúc đầu còn có chút xấu hổ áy náy, bây giờ thấy dáng vẻ của cậu bé như vậy, nhất thời nổi giận, “Cố Sơn Hà, cha thấy con thật sự là ngứa da, nói chuyện vậy sao?”
Đại Bảo xị mặt với vẻ bướng bỉnh, bĩu môi không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro