Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 48
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Động tác thuần thục lại nhanh nhẹn.
Đại Bảo thấy trợn mắt há hốc mồm, trong khi đôi mắt của Cố Thừa Phong co giật.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng tàu lửa cũng đến Lộ Thành.
Ra khỏi nhà ga, Kiều Mãn Nguyệt không gặp Trần An, nhưng lại gặp ba người bà cụ Lưu, con dâu và cháu gái.
Nhưng bọn họ còn chưa nói gì, Thạch Thanh - lính cần vụ của Cố Thừa Phong đã chờ họ ở cửa nhà ga từ sớm, cho nên Kiều Mãn Nguyệt và một nhà họ Lưu nhanh chóng tách ra, cho đến khi đến đảo Nam m cũng không gặp lại.
Đảo Nam m nói là đảo nhỏ, nhưng thật ra cũng khá lớn, sau khi lên đảo, ngồi xe jeep mất hơn nửa giờ mới đến khu gia đình bộ đội.
Do xung quanh đảo là biển, độ ẩm tương đối cao, các nhà một tầng trên đảo đều không có người ở.
Ngôi nhà mà Cố Thừa Phong được phân chia là một tòa nhà hai tầng, bên cạnh đều là những ngôi nhà có cùng kiểu dáng.
Mở cửa sân ra, Kiều Mãn Nguyệt nhìn thấy rõ ràng tình hình trong sân, không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Cố Thừa Phong nhìn vẻ mặt của cô biết là có hiểu lầm, anh chỉ vào đám rau xanh tươi tốt ở hai bên, “Đây là rau của bà Quách bên cạnh trồng, bình thường anh không có thời gian chăm sóc mấy thứ này, dù sao để trống cũng không làm gì.”
Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt kinh ngạc.
Tòa nhà nhỏ thoạt nhìn cũng nhỏ, hai lầu có bốn phòng, hai gian phòng nằm trái phải ở phòng khách, hai phòng lớn hai phòng nhỏ, nhưng chỉ có hai phòng lớn có giường, phòng nhỏ trống trơn cái gì cũng không có, phòng tắm, nhà vệ sinh và nhà bếp ở tầng một.
Có thể thấy rằng ngôi nhà không thường xuyên có người ở, Kiều Mãn Nguyệt đi đâu cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Sau khi cô đặt Nhị Bảo đang ngủ trong ngực lên giường, bắt đầu cùng Cố Thừa Phong thu dọn đồ đạc.
“Mãn Ý, Mãn Hoài tạm thời ngủ chung với Đại Bảo, Nhị Bảo ngủ cùng chúng ta.” Kiều Mãn Nguyệt nói.
Cố Thừa Phong đau đầu, “Vậy thì trước tiên phải làm tốt công tác tư tưởng cho Đại Bảo.”
Kiều Mãn Nguyệt chỉ thu dọn sơ qua, sau đó Cố Thừa Phong đi vào bếp đun nước, rửa sạch và đổ đầy bình nước ở cửa bếp.
“Tiểu Cố, cậu trở lại rồi à?” Đột nhiên một âm thanh truyền tới.
Kiều Mãn Nguyệt quay đầu lại nhìn, bên phải bức tường gạch nung nhô ra một cái đầu, người nói chuyện tóc ngắn ngang tai sạch sẽ nhanh nhẹn, ước chừng trên dưới năm mươi tuổi.
Nhìn thấy Kiều Mãn Nguyệt, người nọ nhiệt tình cười hỏi sang sảng: “Đây là Tiểu Kiều phải không? Dáng vẻ thật xinh đẹp!”
Kiều Mãn Nguyệt cười với bà, “Đúng vậy, cháu tên Kiều Mãn Nguyệt, có thể gọi cháu là Mãn Nguyệt hoặc Tiểu Kiều đều được, cháu là vợ của Cố Thừa Phong.
“Cháu gọi bác là bác gái Quách là được, bác ở bên cạnh mọi người.” Bác gái Quách nói.
Nói xong bà lại chỉ vào đám rau trong sân, “Trước đây mượn đất nhà cháu trồng rau, bây giờ nhà cháu đã về rồi, bác trả lại cho nhà cháu. Rau đều rất tốt, nhà cháu xem giữ lại hay là nhổ lên trồng lại.”
Đại Bảo thấy trợn mắt há hốc mồm, trong khi đôi mắt của Cố Thừa Phong co giật.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng tàu lửa cũng đến Lộ Thành.
Ra khỏi nhà ga, Kiều Mãn Nguyệt không gặp Trần An, nhưng lại gặp ba người bà cụ Lưu, con dâu và cháu gái.
Nhưng bọn họ còn chưa nói gì, Thạch Thanh - lính cần vụ của Cố Thừa Phong đã chờ họ ở cửa nhà ga từ sớm, cho nên Kiều Mãn Nguyệt và một nhà họ Lưu nhanh chóng tách ra, cho đến khi đến đảo Nam m cũng không gặp lại.
Đảo Nam m nói là đảo nhỏ, nhưng thật ra cũng khá lớn, sau khi lên đảo, ngồi xe jeep mất hơn nửa giờ mới đến khu gia đình bộ đội.
Do xung quanh đảo là biển, độ ẩm tương đối cao, các nhà một tầng trên đảo đều không có người ở.
Ngôi nhà mà Cố Thừa Phong được phân chia là một tòa nhà hai tầng, bên cạnh đều là những ngôi nhà có cùng kiểu dáng.
Mở cửa sân ra, Kiều Mãn Nguyệt nhìn thấy rõ ràng tình hình trong sân, không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
Cố Thừa Phong nhìn vẻ mặt của cô biết là có hiểu lầm, anh chỉ vào đám rau xanh tươi tốt ở hai bên, “Đây là rau của bà Quách bên cạnh trồng, bình thường anh không có thời gian chăm sóc mấy thứ này, dù sao để trống cũng không làm gì.”
Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy lập tức thu hồi ánh mắt kinh ngạc.
Tòa nhà nhỏ thoạt nhìn cũng nhỏ, hai lầu có bốn phòng, hai gian phòng nằm trái phải ở phòng khách, hai phòng lớn hai phòng nhỏ, nhưng chỉ có hai phòng lớn có giường, phòng nhỏ trống trơn cái gì cũng không có, phòng tắm, nhà vệ sinh và nhà bếp ở tầng một.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể thấy rằng ngôi nhà không thường xuyên có người ở, Kiều Mãn Nguyệt đi đâu cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc.
Sau khi cô đặt Nhị Bảo đang ngủ trong ngực lên giường, bắt đầu cùng Cố Thừa Phong thu dọn đồ đạc.
“Mãn Ý, Mãn Hoài tạm thời ngủ chung với Đại Bảo, Nhị Bảo ngủ cùng chúng ta.” Kiều Mãn Nguyệt nói.
Cố Thừa Phong đau đầu, “Vậy thì trước tiên phải làm tốt công tác tư tưởng cho Đại Bảo.”
Kiều Mãn Nguyệt chỉ thu dọn sơ qua, sau đó Cố Thừa Phong đi vào bếp đun nước, rửa sạch và đổ đầy bình nước ở cửa bếp.
“Tiểu Cố, cậu trở lại rồi à?” Đột nhiên một âm thanh truyền tới.
Kiều Mãn Nguyệt quay đầu lại nhìn, bên phải bức tường gạch nung nhô ra một cái đầu, người nói chuyện tóc ngắn ngang tai sạch sẽ nhanh nhẹn, ước chừng trên dưới năm mươi tuổi.
Nhìn thấy Kiều Mãn Nguyệt, người nọ nhiệt tình cười hỏi sang sảng: “Đây là Tiểu Kiều phải không? Dáng vẻ thật xinh đẹp!”
Kiều Mãn Nguyệt cười với bà, “Đúng vậy, cháu tên Kiều Mãn Nguyệt, có thể gọi cháu là Mãn Nguyệt hoặc Tiểu Kiều đều được, cháu là vợ của Cố Thừa Phong.
“Cháu gọi bác là bác gái Quách là được, bác ở bên cạnh mọi người.” Bác gái Quách nói.
Nói xong bà lại chỉ vào đám rau trong sân, “Trước đây mượn đất nhà cháu trồng rau, bây giờ nhà cháu đã về rồi, bác trả lại cho nhà cháu. Rau đều rất tốt, nhà cháu xem giữ lại hay là nhổ lên trồng lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro