Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
Chương 7
Tam Quyển Thành Sách
2024-09-07 15:26:09
Phơi mình dưới ánh mặt trời thiêu đốt cộng với vận động kịch liệt, cho dù chạy một đoạn khoảng cách không tính là quá dài, trên trán Kiều Mãn Nguyệt cũng toàn là mồ hôi, quần áo sau lưng đã ướt một mảng, dính chặt trên da.
Nhưng mà Kiều Mãn Nguyệt hoàn toàn không quan tâm được rồi, đứa trẻ mà Cố Thừa Phong mang lên đã hôn mê rồi, sắc mặt xanh tím, vừa nhìn đã biết triệu chứng đuối nước nghiêm trọng.
Hai tay cô giữ để hít khí, gấp rút thở hổn hển, bình ổn mấy giây, cô giơ tay ngăn cản Cố Thừa Phong sắc mặt cũng đông cứng giống vậy: “Không, không kịp rồi, bắt buộc phải làm cấp cứu ngay.”
Sắc mặt Cố Thừa Phong lạnh lùng, giọng điệu nghi ngờ: “Cô biết sao?”
Theo anh được biết, Kiều Mãn Nguyệt chỉ đã học đại học Trung y một năm, nhưng năm đó hoàn cảnh không tốt, thời gian lên lớp thật sự không nhiều, Kiều Mãn Nguyệt muốn học được cái gì đó rất khó.
“Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức.” Kiều Mãn Nguyệt cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Ánh mắt của Cố Thừa Phong trầm xuống nhìn thẳng Kiều Mãn Nguyệt, thế nhưng đứa trẻ trong lòng đã bắt đầu co giật, hiện thực rõ ràng không cho anh tiếp tục do dự nữa.
Kiều Mãn Nguyệt không có thời gian giải thích quá nhiều với anh, đoạt lấy đứa trẻ đặt nằm thẳng lên mặt đất, một tay đè lên trán của đứa trẻ, một tay nâng cằm của đứa trẻ lên, mở đường hô hấp ra, lại xác nhận trong miệng và mũi không có vật lạ.
Sắc mặt của Kiều Mãn Nguyệt mặc dù trắng bệch, nét mặt lại vô cùng bình tĩnh, động tác nhanh chóng đâu vào đấy, quỳ ngồi trên mặt đất không ngừng ấn lòng ngực của đứa trẻ.
Ấn, thổi khí, ấn, thổi khí....
Cố Thừa Phong nhìn cô, ánh nhìn từ ngập ngừng lo lắng trở thành kinh ngạc, chân mày cau chặt dần dần giãn ra, tạm thời bỏ qua suy nghĩ đi trạm y tế kêu người, không nói lời nào đi đến bên cạnh Kiều Mãn Nguyệt, che lại ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào người cô.
Kiều Mãn Nguyệt lặp lại động tác máy móc căng thẳng, bên tai không biết từ lúc nào đã truyền đến tiếng khóc than của người lớn, tiếng trấn an của Cố Thừa Phong cũng lẫn lộn trong đó.
Cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng làm cách nào cũng nghe không rõ được.
Bên tai chỉ có tiếng tim đập bịch bịch và tiếng thở hổn hển của mình, tầm mắt trước mặt ngày càng mơ hồ, tay chân cũng ngày càng mất khống chế, động tác đều dựa vào bản năng và nghị lực.
Cuối cùng đứa bé dưới thân của cô cũng giật giật, vốn dĩ người không nhúc nhích đột nhiên bắt đầu khạc nước ra, lại một lát sau, đưa trẻ phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Cô nghe được tiếng hoan hô tiếng ồn ào truyền đến xung quanh.
Kiều Mãn Nguyệt hơi muốn mỉm cười, sự lo lắng căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng dịu xuống, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cũng gần trong nháy mắt đó, trước mắt Kiều Mãn Nguyệt tối sầm lại, thân thể đột nhiên truyền đến từng trận mất trọng lực, cảm giác buồn nôn và choáng váng dồn dập ập đến.
“Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt." Giọng nói đàn ông tràn đầy căng thẳng vang lên.
Kiều Mãn Nguyệt cũng không ngã xuống đất giống như trong tưởng tượng, mà là đụng vào một thứ cưng cứng.
Nhưng mà Kiều Mãn Nguyệt hoàn toàn không quan tâm được rồi, đứa trẻ mà Cố Thừa Phong mang lên đã hôn mê rồi, sắc mặt xanh tím, vừa nhìn đã biết triệu chứng đuối nước nghiêm trọng.
Hai tay cô giữ để hít khí, gấp rút thở hổn hển, bình ổn mấy giây, cô giơ tay ngăn cản Cố Thừa Phong sắc mặt cũng đông cứng giống vậy: “Không, không kịp rồi, bắt buộc phải làm cấp cứu ngay.”
Sắc mặt Cố Thừa Phong lạnh lùng, giọng điệu nghi ngờ: “Cô biết sao?”
Theo anh được biết, Kiều Mãn Nguyệt chỉ đã học đại học Trung y một năm, nhưng năm đó hoàn cảnh không tốt, thời gian lên lớp thật sự không nhiều, Kiều Mãn Nguyệt muốn học được cái gì đó rất khó.
“Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức.” Kiều Mãn Nguyệt cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Ánh mắt của Cố Thừa Phong trầm xuống nhìn thẳng Kiều Mãn Nguyệt, thế nhưng đứa trẻ trong lòng đã bắt đầu co giật, hiện thực rõ ràng không cho anh tiếp tục do dự nữa.
Kiều Mãn Nguyệt không có thời gian giải thích quá nhiều với anh, đoạt lấy đứa trẻ đặt nằm thẳng lên mặt đất, một tay đè lên trán của đứa trẻ, một tay nâng cằm của đứa trẻ lên, mở đường hô hấp ra, lại xác nhận trong miệng và mũi không có vật lạ.
Sắc mặt của Kiều Mãn Nguyệt mặc dù trắng bệch, nét mặt lại vô cùng bình tĩnh, động tác nhanh chóng đâu vào đấy, quỳ ngồi trên mặt đất không ngừng ấn lòng ngực của đứa trẻ.
Ấn, thổi khí, ấn, thổi khí....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thừa Phong nhìn cô, ánh nhìn từ ngập ngừng lo lắng trở thành kinh ngạc, chân mày cau chặt dần dần giãn ra, tạm thời bỏ qua suy nghĩ đi trạm y tế kêu người, không nói lời nào đi đến bên cạnh Kiều Mãn Nguyệt, che lại ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào người cô.
Kiều Mãn Nguyệt lặp lại động tác máy móc căng thẳng, bên tai không biết từ lúc nào đã truyền đến tiếng khóc than của người lớn, tiếng trấn an của Cố Thừa Phong cũng lẫn lộn trong đó.
Cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng làm cách nào cũng nghe không rõ được.
Bên tai chỉ có tiếng tim đập bịch bịch và tiếng thở hổn hển của mình, tầm mắt trước mặt ngày càng mơ hồ, tay chân cũng ngày càng mất khống chế, động tác đều dựa vào bản năng và nghị lực.
Cuối cùng đứa bé dưới thân của cô cũng giật giật, vốn dĩ người không nhúc nhích đột nhiên bắt đầu khạc nước ra, lại một lát sau, đưa trẻ phát ra tiếng khóc yếu ớt.
Cô nghe được tiếng hoan hô tiếng ồn ào truyền đến xung quanh.
Kiều Mãn Nguyệt hơi muốn mỉm cười, sự lo lắng căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng dịu xuống, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cũng gần trong nháy mắt đó, trước mắt Kiều Mãn Nguyệt tối sầm lại, thân thể đột nhiên truyền đến từng trận mất trọng lực, cảm giác buồn nôn và choáng váng dồn dập ập đến.
“Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt." Giọng nói đàn ông tràn đầy căng thẳng vang lên.
Kiều Mãn Nguyệt cũng không ngã xuống đất giống như trong tưởng tượng, mà là đụng vào một thứ cưng cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro