Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão
Cũng Chưa Chắc
Thời Hòe Tự
2024-08-18 20:22:41
Chu Minh Tô lại lần nữa mỉa mai: “Anh dám nói, anh thật sự không sao?”
Lưu An Nam cứng họng. Thật ra ban đầu anh ta không hề có ý nghĩ ấy. Nhưng từ khi Lưu Manh Manh ra đời, thấy trong mắt trong lòng Chu Minh Tô chỉ có mỗi Lưu Manh, đối xử lạnh nhạt với Lưu Định Viễn, anh ta hiểu được Chu Minh Tô đã bị Lưu Định Viễn làm thương tâm, anh ta không trách cô, nhưng bắt đầu có ý nghĩ khác.
Năm anh ta sáu tuổi đã không có mẹ, cha lại là người vô tâm, đã quá hiểu đứa trẻ không có mẹ khổ thế nào rồi. Anh ta muốn lấp đầy cả phần tình thương của mẹ bị thiếu sót kia cho Lưu Định Viễn, mọi việc đều nghĩ đến cậu bé hơn một chút, để lại một đường lui cho cậu bé.
Ý nghĩ và hành động ấy đều bí mật không để Chu Minh Tô biết .
Nhưng cô vẫn biết, không chỉ biết, cô còn nói thẳng ra. Cô chọc thủng tất cả, phơi nó ra dưới ánh mặt trời. khiến Lưu An Nam cảm thấy, Chu Minh Tô đã bóc trần lớp vẻ ngoài đạo mạo của anh ta, khiến anh ta lõa thể, không có chỗ nào ẩn náu.
“Minh Tô, nhất định phải như vậy sao? Em biết, anh không phải không để ý đến em và Manh Manh mà. Chỉ là anh nghĩ, em và Manh Manh luôn có anh ở bên để dựa vào, còn Định Viễn…”
“Đừng nói với tôi chuyện sau này, chỉ nói hiện tại thôi. Manh Manh đã ba tuổi rồi. Suốt ba năm qua, anh đã từng làm chỗ dựa cho con bé chưa? Mỗi lần con bé nảy sinh xung đột với Lưu Định Viễn, có lần nào anh bảo vệ con bé, để con bé dựa vào chưa? Một lần, chỉ cần anh nói ra được một lần thôi, tôi có thể không ly hôn nữa.”
Lưu An Nam nhíu mày, cố gắng nhớ lại, cuối cùng phát hiện ra thật sự nói không nên lời. Hình như… Hình như một lần cũng không có. Anh ta có chút kinh ngạc, anh ta thương yêu Định Viễn thật, nhưng không phải hoàn toàn không thương Manh Manh. Nhưng mà vì sao…Vì sao anh ta lục lọi hết ký ức, cũng không tìm thấy nổi một lần?
“Ý tôi đã quyết rồi, Lưu An Nam, ly hôn đi!”
Trái tim Lưu An Nam đau đớn, nhìn Chu Minh Tô thật lâu, sau đó cuối cùng cũng tiếp thu sự thật cô đã quyết tâm không muốn ở bên anh ta nữa. Một lúc lâu sau, anh ta cầu xin: “Có thể đừng ly hôn không? Minh Tô, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho Manh Manh.”
“Mấy năm qua, cơ hội tôi cho anh còn chưa đủ nhiều sao?”
“Thật sự không thể quay lại nữa à?”
“Đúng!”
Lưu An Nam hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Anh không đồng ý! Minh Tô, chỉ cần anh không gật đầu, cuộc hôn nhân này sẽ không thể ly.”
Trên mặt Chu Minh Tô đầy vẻ khiếp sợ, bị tác phong vô lại của anh ta chọc cho tức giận đến mức bốc khói: “Anh… Anh vô sỉ!”
Lưu An Nam nói tiếp: “Chỉ cần có thể không ly hôn, vô sỉ thì đã sao? Minh Tô, hiện giờ em đang nổi nóng, anh không so đo với em. Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại tới thăm em.”
Nói xong, lập tức quay người ra khỏi phòng.
Chu Minh Tô vô lực ngồi trên giường, thấy Thẩm Húc và Chu Minh Hữu bước vào, thì nở nụ cười khổ: “Hai đứa đều nghe thấy rồi chứ? Lưu An Nam nói không sai, nơi này là tỉnh thành, mối quan hệ của anh ta rất rộng, chỉ cần anh ta cắn chặt không chịu gật đầu, chị sẽ không ly hôn được!”
Thẩm Húc không cho là đúng: “Cũng chưa chắc.”
Thấy Chu Minh Tô và Chu Minh Hữu đều hoang mang. Thẩm Húc nói tiếp: “Biện pháp do người nghĩ ra, anh ta không muốn ly hôn, thì tìm người có thể ép anh ta ly hôn. Bà Chương kia thì sao? Chị cảm thấy thái độ của bà ta đối với việc hai người ly hôn là thế nào?”
Chu Minh Tô hừ một tiếng: “Bà ta còn ước gì anh chị sớm ly hôn một chút ấy chứ. Bà ta đồng ý để chị gả cho Lưu An Nam, vì nghĩ chị từ nông thôn tới, không kiến thức, không căn cơ, dễ dàng khống chế. Nhưng sau đó lại phát hiện ra, chị không giống như những gì bà ta nghĩ. Bà ta căn bản không khống chế được nên đã hối hận, hận không thể khiến anh chị nhanh chóng tách ra.”
“Lưu Định Viễn thì sao?”
“Lưu Định Viễn bị bà Chương ảnh hưởng quá sâu, em cảm thấy thế nào?”
Thẩm Húc khẽ cười: “Vậy là được rồi! Sức chiến đấu của hai người này không yếu, bọn họ có thể thu phục được Lưu An Nam.”
Chu Minh Tô nhíu mày: “Chị thấy dáng vẻ lúc gần đi của Lưu An Nam, chỉ sợ gửi gắp hy vọng ở chỗ bà Chương với Lưu Định Viễn vẫn chưa đủ.”
“Em sẽ khiến bọn họ đủ!” Thẩm Húc nói tiếp: “Chị, hay là chị tính toán trước một chút, xem mấy năm qua nhà họ Chương đã lấy bao nhiêu tiền từ chỗ Lưu An Nam đi.”
Chu Minh Tô lấy ra một quyển sổ để trong túi xách bằng vải bố mang theo bên người, đưa qua: “Đều ở trong này.”
Vừa mở ra nhìn, Thẩm Húc đã vô cùng kinh ngạc: “Chị, chị còn ghi chép lại từng khoản à?”
“Đương nhiên rồi! Không phải chị nghĩ muốn đòi lại số tiền này, chỉ nghĩ phải ghi chép rõ ràng, tránh sau này nhà họ Chương lại làm ra chuyện ồn ào nào đó, không thể biện minh được. Chị làm thế để phòng ngừa trước thôi.”
Thẩm Húc không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái, nghiêm túc bắt đầu lật xem.
Chu Minh Tô nói: “Nếu chị nhớ không lầm, chắc hẳn là ba nghìn không trăm tám mươi ba đồng sáu mao bốn phân.”
Chu Minh Hữu há hốc miệng: “Nhiều như vậy?”
“Tiền lương giáo sư đại học của Lưu An Nam không thấp, ngày thường anh ta còn gửi bài cho các tờ báo. Tuy rằng không phải bài nào cũng có thể đăng, nhưng thi thoảng cũng có vài bài. Tiền nhuận bút cũng kiếm được không ít, ngoại trừ phí tổn trong nhà ra, số tiền còn lại, gần như tất cả đều ở chỗ này.”
Nếu Chu Minh Tô đã nói như vậy, con số này chắc hẳn là con số xấp xỉ rồi. Thẩm Húc lười tính lại, trực tiếp khép sổ: “Được rồi! Vậy làm tròn, tạm tính là bốn nghìn đi!”
Chu Minh Tô & Chu Minh Hữu:……
Hơn ba nghìn một chút, nếu làm tròn, người bình thường đều sẽ làm tròn thành ba nghìn, nếu không cùng lắm thì làm tròn thành ba nghìn mốt, vậy mà Thẩm Húc vừa há mồm đã trực tiếp bỏ thêm hơn chín trăm vào, cách làm tròn này thật sự khiến hai người kia sững sờ.
“Chị Minh Tô, em nghe thấy mọi người vẫn luôn nhắc tới Chương Đức Tổ của nhà họ Chương, anh ta là con trai của bà Chương à? Bà Chương đối xử với anh ta thế nào?”
“Chính là tâm can của bà ta. Bà ta thương Định Viễn không sia, nhưng so sánh giữa con trai với cháu trai, tất nhiên đứa cháu ngoại này phải xếp sau rồi.”
Thẩm Húc gật đầu, giống như những gì hắn nghĩ, vì thế lại hỏi thêm Chương Đức Tổ ở đâu, đang làm ở xưởng nào, công việc gì. Chu Minh Tô trả lời từng vấn đề, rồi nghi ngờ hỏi: “Em định làm gì? Ái Dân, nơi này là tỉnh thành, không phải là huyện Dương Sơn chúng ta, càng không phải là thôn Thượng Thủy. Cho dù nhà họ Chương, hay nhà họ Lưu, đều là dân bản địa ở nơi này, mối quan hệ rộng hơn chúng ta nhiều. Em đừng xằng bậy!”
“Yên tâm, em sẽ không xằng bậy đâu.”
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên, trong lòng đã có dự tính.
Lưu An Nam cứng họng. Thật ra ban đầu anh ta không hề có ý nghĩ ấy. Nhưng từ khi Lưu Manh Manh ra đời, thấy trong mắt trong lòng Chu Minh Tô chỉ có mỗi Lưu Manh, đối xử lạnh nhạt với Lưu Định Viễn, anh ta hiểu được Chu Minh Tô đã bị Lưu Định Viễn làm thương tâm, anh ta không trách cô, nhưng bắt đầu có ý nghĩ khác.
Năm anh ta sáu tuổi đã không có mẹ, cha lại là người vô tâm, đã quá hiểu đứa trẻ không có mẹ khổ thế nào rồi. Anh ta muốn lấp đầy cả phần tình thương của mẹ bị thiếu sót kia cho Lưu Định Viễn, mọi việc đều nghĩ đến cậu bé hơn một chút, để lại một đường lui cho cậu bé.
Ý nghĩ và hành động ấy đều bí mật không để Chu Minh Tô biết .
Nhưng cô vẫn biết, không chỉ biết, cô còn nói thẳng ra. Cô chọc thủng tất cả, phơi nó ra dưới ánh mặt trời. khiến Lưu An Nam cảm thấy, Chu Minh Tô đã bóc trần lớp vẻ ngoài đạo mạo của anh ta, khiến anh ta lõa thể, không có chỗ nào ẩn náu.
“Minh Tô, nhất định phải như vậy sao? Em biết, anh không phải không để ý đến em và Manh Manh mà. Chỉ là anh nghĩ, em và Manh Manh luôn có anh ở bên để dựa vào, còn Định Viễn…”
“Đừng nói với tôi chuyện sau này, chỉ nói hiện tại thôi. Manh Manh đã ba tuổi rồi. Suốt ba năm qua, anh đã từng làm chỗ dựa cho con bé chưa? Mỗi lần con bé nảy sinh xung đột với Lưu Định Viễn, có lần nào anh bảo vệ con bé, để con bé dựa vào chưa? Một lần, chỉ cần anh nói ra được một lần thôi, tôi có thể không ly hôn nữa.”
Lưu An Nam nhíu mày, cố gắng nhớ lại, cuối cùng phát hiện ra thật sự nói không nên lời. Hình như… Hình như một lần cũng không có. Anh ta có chút kinh ngạc, anh ta thương yêu Định Viễn thật, nhưng không phải hoàn toàn không thương Manh Manh. Nhưng mà vì sao…Vì sao anh ta lục lọi hết ký ức, cũng không tìm thấy nổi một lần?
“Ý tôi đã quyết rồi, Lưu An Nam, ly hôn đi!”
Trái tim Lưu An Nam đau đớn, nhìn Chu Minh Tô thật lâu, sau đó cuối cùng cũng tiếp thu sự thật cô đã quyết tâm không muốn ở bên anh ta nữa. Một lúc lâu sau, anh ta cầu xin: “Có thể đừng ly hôn không? Minh Tô, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho Manh Manh.”
“Mấy năm qua, cơ hội tôi cho anh còn chưa đủ nhiều sao?”
“Thật sự không thể quay lại nữa à?”
“Đúng!”
Lưu An Nam hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Anh không đồng ý! Minh Tô, chỉ cần anh không gật đầu, cuộc hôn nhân này sẽ không thể ly.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Chu Minh Tô đầy vẻ khiếp sợ, bị tác phong vô lại của anh ta chọc cho tức giận đến mức bốc khói: “Anh… Anh vô sỉ!”
Lưu An Nam nói tiếp: “Chỉ cần có thể không ly hôn, vô sỉ thì đã sao? Minh Tô, hiện giờ em đang nổi nóng, anh không so đo với em. Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại tới thăm em.”
Nói xong, lập tức quay người ra khỏi phòng.
Chu Minh Tô vô lực ngồi trên giường, thấy Thẩm Húc và Chu Minh Hữu bước vào, thì nở nụ cười khổ: “Hai đứa đều nghe thấy rồi chứ? Lưu An Nam nói không sai, nơi này là tỉnh thành, mối quan hệ của anh ta rất rộng, chỉ cần anh ta cắn chặt không chịu gật đầu, chị sẽ không ly hôn được!”
Thẩm Húc không cho là đúng: “Cũng chưa chắc.”
Thấy Chu Minh Tô và Chu Minh Hữu đều hoang mang. Thẩm Húc nói tiếp: “Biện pháp do người nghĩ ra, anh ta không muốn ly hôn, thì tìm người có thể ép anh ta ly hôn. Bà Chương kia thì sao? Chị cảm thấy thái độ của bà ta đối với việc hai người ly hôn là thế nào?”
Chu Minh Tô hừ một tiếng: “Bà ta còn ước gì anh chị sớm ly hôn một chút ấy chứ. Bà ta đồng ý để chị gả cho Lưu An Nam, vì nghĩ chị từ nông thôn tới, không kiến thức, không căn cơ, dễ dàng khống chế. Nhưng sau đó lại phát hiện ra, chị không giống như những gì bà ta nghĩ. Bà ta căn bản không khống chế được nên đã hối hận, hận không thể khiến anh chị nhanh chóng tách ra.”
“Lưu Định Viễn thì sao?”
“Lưu Định Viễn bị bà Chương ảnh hưởng quá sâu, em cảm thấy thế nào?”
Thẩm Húc khẽ cười: “Vậy là được rồi! Sức chiến đấu của hai người này không yếu, bọn họ có thể thu phục được Lưu An Nam.”
Chu Minh Tô nhíu mày: “Chị thấy dáng vẻ lúc gần đi của Lưu An Nam, chỉ sợ gửi gắp hy vọng ở chỗ bà Chương với Lưu Định Viễn vẫn chưa đủ.”
“Em sẽ khiến bọn họ đủ!” Thẩm Húc nói tiếp: “Chị, hay là chị tính toán trước một chút, xem mấy năm qua nhà họ Chương đã lấy bao nhiêu tiền từ chỗ Lưu An Nam đi.”
Chu Minh Tô lấy ra một quyển sổ để trong túi xách bằng vải bố mang theo bên người, đưa qua: “Đều ở trong này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mở ra nhìn, Thẩm Húc đã vô cùng kinh ngạc: “Chị, chị còn ghi chép lại từng khoản à?”
“Đương nhiên rồi! Không phải chị nghĩ muốn đòi lại số tiền này, chỉ nghĩ phải ghi chép rõ ràng, tránh sau này nhà họ Chương lại làm ra chuyện ồn ào nào đó, không thể biện minh được. Chị làm thế để phòng ngừa trước thôi.”
Thẩm Húc không nhịn được dựng thẳng ngón tay cái, nghiêm túc bắt đầu lật xem.
Chu Minh Tô nói: “Nếu chị nhớ không lầm, chắc hẳn là ba nghìn không trăm tám mươi ba đồng sáu mao bốn phân.”
Chu Minh Hữu há hốc miệng: “Nhiều như vậy?”
“Tiền lương giáo sư đại học của Lưu An Nam không thấp, ngày thường anh ta còn gửi bài cho các tờ báo. Tuy rằng không phải bài nào cũng có thể đăng, nhưng thi thoảng cũng có vài bài. Tiền nhuận bút cũng kiếm được không ít, ngoại trừ phí tổn trong nhà ra, số tiền còn lại, gần như tất cả đều ở chỗ này.”
Nếu Chu Minh Tô đã nói như vậy, con số này chắc hẳn là con số xấp xỉ rồi. Thẩm Húc lười tính lại, trực tiếp khép sổ: “Được rồi! Vậy làm tròn, tạm tính là bốn nghìn đi!”
Chu Minh Tô & Chu Minh Hữu:……
Hơn ba nghìn một chút, nếu làm tròn, người bình thường đều sẽ làm tròn thành ba nghìn, nếu không cùng lắm thì làm tròn thành ba nghìn mốt, vậy mà Thẩm Húc vừa há mồm đã trực tiếp bỏ thêm hơn chín trăm vào, cách làm tròn này thật sự khiến hai người kia sững sờ.
“Chị Minh Tô, em nghe thấy mọi người vẫn luôn nhắc tới Chương Đức Tổ của nhà họ Chương, anh ta là con trai của bà Chương à? Bà Chương đối xử với anh ta thế nào?”
“Chính là tâm can của bà ta. Bà ta thương Định Viễn không sia, nhưng so sánh giữa con trai với cháu trai, tất nhiên đứa cháu ngoại này phải xếp sau rồi.”
Thẩm Húc gật đầu, giống như những gì hắn nghĩ, vì thế lại hỏi thêm Chương Đức Tổ ở đâu, đang làm ở xưởng nào, công việc gì. Chu Minh Tô trả lời từng vấn đề, rồi nghi ngờ hỏi: “Em định làm gì? Ái Dân, nơi này là tỉnh thành, không phải là huyện Dương Sơn chúng ta, càng không phải là thôn Thượng Thủy. Cho dù nhà họ Chương, hay nhà họ Lưu, đều là dân bản địa ở nơi này, mối quan hệ rộng hơn chúng ta nhiều. Em đừng xằng bậy!”
“Yên tâm, em sẽ không xằng bậy đâu.”
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên, trong lòng đã có dự tính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro