Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão

Phá Hoại Không...

Thời Hòe Tự

2024-08-18 20:22:41

Bên cạnh xưởng giày Triều Dương chính là khu tập thể dành cho người nhà công nhân viên chức, dưới hàng cây trước cửa, có vài ông lão đang ngồi hóng mát, chỉ cần một bộ cờ tướng là có thể ngồi nửa ngày rồi.

Thẩm Húc đứng trong đám người, nhìn một lát, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ông ơi, chú ý! Ông ấy định ăn mã của ông đấy!”

“Ông ơi, ông đi sai rồi, nước này không thể đi như vậy!”

“Ông ơi, ai, thôi thua rồi! Ông xem, không nghe cháu, ông lại thua rồi đấy!”

Ông cụ lập tức đứng phắt dậy: “Ồn ào cái gì đấy! Cậu ở đâu ra? Có hiểu quy củ xem cờ không chỉ nước không?”

Khóe miệng Thẩm Húc co giật: “Ông đã thua ba ván rồi còn không cho cháu nói!”

“Cậu giỏi thì vào đây mà chơi!”

Hắn chờ đợi chính là những lời này. Thẩm Húc lập tức xắn tay áo lên: “Để cháu, để cháu, ông ơi, phiền ông nhường chỗ chút!”

Cụ ông tức giận tới mức trừng mắt rung râu, nhưng vẫn dịch chỗ.

Cái trò cờ tướng này, kiếp trước Thẩm Húc chơi không nhiều lắm, tuy rằng biết chơi, nhưng kỹ thuật cũng không phải cao siêu. May mà mấy khả năng chơi cờ của cụ ông bên này cũng chẳng ra sao.

Hai bên vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm, chỉ tốn chút công phu, Thẩm Húc đã biết cụ ông bên cạnh vừa thua ba ván nhường chỗ cho hắn họ Lý, người đối diện thắng cả ba ván họ Chu.

“Ông Chu, xin lỗi nhé!” Thẩm Húc cười hì hì ăn tướng của đối phương.

Ông Lý nhướng mày: “A, không nhìn ra đấy nhé, còn có chút tài năng.”

“May mắn, may mắn thôi!”

Ông Chu không phục: “Làm ván nữa!”

“Được rồi!”

Đánh thêm hai ván nữa, Thẩm Húc đều chiến thắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông Lý vui vẻ ra mặt, duỗi tay vỗ vai Thẩm Húc: “Nhóc con, không tệ, báo thù giúp tôi rồi!”

Thẩm Húc mỉm cười: “Còn chơi nữa không?”

“Tiếp!” Ông Chu và ông Lý trăm miệng một lời.

Hai người bọn họ là người chơi cờ dở nổi tiếng khu này, người khác đều khhoong thích chơi cùng bọn họ, nên hai người chỉ có thể chơi với nhau. Khó khăn lắm mới có người bằng lòng chơi cùng, sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha được.

Thẩm Húc móc ra một cái chai nhựa từ trong túi xách vải đeo trên lưng: “Chúng ta chỉ chơi cờ không như vậy không thú vị, chỗ cháu có chút rượu, hay là vừa uống vừa chơi?”

Ông Lý là người tích cách sang sảng, lập tức vỗ đùi: “Được đó! Tôi về nhà lấy cái ly, trong nhà còn có chút đậu phộng, dùng nhắm rượu là tuyệt nhất!”

Khu tập thể ở ngay sau hàng cây, chạy đi chạy về không tới ba phút, chỉ trong chớp mắt, ông Lý đã mang đồ tới. Thẩm Húc tìm một tờ báo cũ trải trên mặt đất, bên trên có rượu và một hộp tương ớt.

“Thứ này là gì vậy? Thơm quá!”

Thẩm Húc đưa hộp qua: “Do cháu tự làm, ớt cay dầu, hai người nếm thử xem sao.”

Ông Lý thật sự không biết khách sáo là gì, lập tức nếm thử một miếng, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề không tồi.”

Nhai một cái, đột nhiên ông ấy kêu lên: “Ui, trong này còn có thịt à?”

“Đúng thế! Là thịt gà, ông ăn ra được à?”

“Sao có thể không ăn ra được. Miếng gà này vừa xốp vừa giòn, chiên qua à?”

“Vâng!”

Ông Lý khẽ liếm khóe môi, muốn ăn thêm miếng nữa, lại có chút ngượng ngùng, nếu chỉ là tương ớt cay bình thường còn được, nhưng bên trong có cả thịt gà thì…

Thẩm Húc nhìn ra được ông ấy muốn ăn tiếp, bèn cười hì hì kéo ông ấy ngồi xuống: “Ông cứ ăn thoải mái, không sao cả! Khó có cơ hội ba chúng ta đều thích chơi cờ được ngồi uống rượu cùng với nhau, đừng để ý nhiều như vậy làm gì! Ăn thôi ăn thôi, hai người ăn đi!”

Thấy hắn hào phóng, hai cụ ông kia cũng không ngại ngùng nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba người chơi cờ, uống rượu, còn không quên nói chuyện phiếm.

Thẩm Húc tự kể bản thân tới tỉnh thành làm việc, nhân tiện thăm một người bà con thân thích đã mất liên lạc hai mươi năm, ai ngờ cách đây không lâu, người ấy đã không còn ở nơi này nữa, không tìm được người, đồ đạc chuẩn bị cho thân thích chỉ có thể vào bụng bọn họ.

Hai cụ ông đều là người giản dị thuần lương, không nghi ngờ chút nào.

Thẩm Húc còn nói bóng nói gió, di chuyển đề tài tới xưởng giày. Hắn không trực tiếp hỏi về Chương Đức Tổ, mà hỏi đông một câu, tây một câu.

Hai cụ ông đều là công nhân xưởng giày đã về hưu, còn thích hóng chuyện. Thẩm Húc vừa nhắc tới câu mở đầu, hai người đã thao thao bất tuyệt, từ chuyện các vị lãnh đạo tới dây chuyền sản xuất trong xưởng, đúng là khiến Thẩm Húc tìm hiểu được không ít tin tức.

Lúc này, trong nhà máy quốc doanh còn chưa phân chia thành các bộ phận rõ ràng như bộ phận thị trường, bộ phẩn sản xuất, bộ phận tiêu thụ… Nhưng đã có các chức vị cùng loại. Cha vợ của Chương Đức Tổ chính là người quản lý nhân sự trong xưởng, bắt đầu làm việc từ khi xưởng giày Triều Dương mới xây dựng ở nơi này, chính là nhân vật cấp nguyên lão, rất có tiếng nói trong xưởng.

Ban đầu Chương Đức Tổ dựa vào quan hệ của Lưu An Nam vào xưởng giày làm việc. Hiện tại anh ta lại dựa vào quan hệ của cha vợ hô mưa gọi gió trong xưởng giày. Vừa vào làm chưa được mấy năm, đã có thể cạnh tranh vị trí tổ trưởng một dây truyền sản xuất.

Ông Lý phì một tiếng: “Loại không biết xấu hổ! Đồ mỏ nhọn xảo quyệt chỉ biết nịnh nọt! Bầu không khí trong xưởng đều bị loại người này phá hỏng rồi! Ngày ngày không làm việc tốt, chỉ biết bấu víu vào quan hệ leo lên trên, những người cẩn thận chăm chỉ làm việc lại chỉ có thể xếp sau.”

Giọng ông ấy rất phẫn nộ, khiến Thẩm Húc có chút kinh ngạc, phải ngước mắt lên nhìn,

Ông Chu bổ sung: “Lần này con trai ông Lý cũng là một trong số những người được chọn vào vị trí tổ trưởng. Con trai ông ấy làm việc trong xưởng hơn mười năm rồi, cho dù tuổi nghề hay năng lực công tác đều đã đủ. Vốn dĩ vị trí tổ trưởng này phải là của cậu ta mới đúng, nhưng ba tháng trước, Chương Đức Tổ vừa được điều chuyển từ tổ hai đến, lại cũng được đề cử. Ông Lý có thể không giận sao?”

Ông Lý mặt đỏ tai hồng: “Còn không phải vì thấy vị trí tổ trưởng tổ một bên này vẫn còn trống, nên cố ý tới tranh đoạt sao? Nếu trong xưởng đều hành xử như anh ta, ai còn liều sống liều chết làm việc? Cứ đi cưới con gái lãnh đạo là được. Đây không phải phá hoại bầu không khí thì là gì?”

Nói xong, ông ấy thả mạnh chén rượu xuống, nếu không phải tiếc tiền mua chén mới, có khi đã ném tan rồi.

Tròng mắt Thẩm Húc xoay chuyển một vòng, lại rót đầy chén cho ông Lý.

Ông Lý cảm khái: “Nếu không sao mọi người đều nói Từ Quảng Nghĩa lợi hại! Thời trẻ ông ta trúng bom bị thương, không thể sinh con nữa, nên chỉ có một cô con gái như vậy, có thể không quan tâm sao?”

Ông Chu thở dài: “Từ Quảng Nghĩa lợi hại thì thế nào? Không phải vẫn để con gái coi trọng đồ hỗn xược Chương Đức Tổ kia sao. Thà rằng kiếm thằng con rể không cần thông minh quá, cũng không cần thành thật quá, còn tốt hơn. Khỏi cần phải giống như bây giờ, vừa mất công dìu dắt lại vừa phải đề phòng.”

Hai người nói hăng say, Thẩm Húc nghe được không ít tin tức.

“Kia kìa! Nhìn thấy không? Người mặt áo xám kiểu Tôn Trung Sơn, vẻ ngoài chó đội lốt người kia, chính là Chương Đức Tổ đấy.”

Nhìn theo ngón tay ông Lý chỉ, Thẩm Húc nhớ kỹ dáng vẻ đối phương, sau khi nói chuyện thêm với hai cụ ông một lúc, thì đứng dậy cáo từ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão

Số ký tự: 0