Thập Niên 70: Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
Cuộc Xem Mắt Kỳ...
Tĩnh Tự Kiêu Dương
2024-08-20 11:35:12
"Hả? ... Gì cơ?"
Cả một tràng dài như thế này không chỉ khiến cô gái kia không kịp phản ứng, đến cả Lục Hạ quang minh chính đại nghe lén cũng phải mắt chữ A mồm chữ O.
Mà anh chàng kia như không cảm thấy gì lạ, vẫn còn tiếp tục.
"Thực ra lúc trước người nhà có tìm cho tôi một công việc khá thoải mái, nhưng tôi không thích lắm, nên đã từ chối rồi. Có điều cô yên tâm, tôi sẽ chăm lo việc nhà hẳn hoi, để cô không phải lo lắng.
Nhưng nếu như vậy thì hàng tháng cô cũng phải trả lương cho tôi, dù sao làm như tôi coi như cũng làm việc tại nhà rồi."
Nghe đến đây, cô gái kia mới kịp phản ứng, bèn hỏi với vẻ khó tin:
"Nên anh từ chối công việc, sau đó đi xem mắt với tôi chính là để tìm một kẻ tiêu tiền như nước nuôi anh? Chính anh định để người ta bao nuôi sao?"
Lại thấy bên nam bình tĩnh nói:
"Sao có thể gọi là bao nuôi được? Đâu có ai quy định trong hai vợ chồng, người chồng bắt buộc phải đi làm kiếm tiền chứ? Tôi thì thích tìm được cô vợ có thể nuôi nổi tôi."
Cô gái nghe được lời nói với ngữ khí hiển nhiên đó của anh ta thì nghẹn lời, chút cảm giác yêu thích lúc trước hoàn toàn tan biến, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Sau đó cô ta mắng một câu "Đồ thần kinh" rồi bỏ đi.
Lục Hạ nhanh chóng thấy một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu vàng bước nhanh qua trước người mình, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hằn rõ vẻ tức giận.
Rồi sau đó, nhân vật chính còn lại cũng đi tới trước mặt cô.
Lục Hạ ngẩng đầu lên nhìn, trực tiếp ngơ ngác tại chỗ!
Trời ạ! Người này thật là người của thập niên 70 ư? Chẳng lẽ không phải mấy anh sao trẻ thời hiện đại ư?
Không, anh ta còn đẹp trai hơn mấy sao nam trẻ trung nhiều!
Làn da trắng nõn nà, đôi mắt xếch, sống mũi cao, đôi môi hồng hào tự nhiên như thoa son, nhìn kỹ thì còn thấy có má lúm đồng tiền nho nhỏ nữa chứ.
Ông trời của tôi ơi! Nhan sắc này hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô từng tiểu tiết một, khiến cô không khỏi nhìn thêm lần nữa.
Vóc dáng anh ta cũng thật cao, phải tới mét 80 ấy chứ, cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm ở thời này!
Điều đáng tiếc duy nhất là có lẽ do tình hình sức khỏe không tốt nên sắc mặt anh ta có vẻ tái nhợt không được tự nhiên, bảo sao tháng nào cũng phải uống thuốc.
Có điều nhìn cách ăn mặc này thì đoán chừng gia đình anh ta cũng có điều kiện, nên mới nuôi nổi anh ta.
Nghĩ như vậy thì cũng có thể hiểu được tại sao ban nãy anh ta lại nói không muốn đi làm. Phi! Nghĩ nhiều quá rồi, đúng là sắc đẹp hại người mà.
Cả một tràng dài như thế này không chỉ khiến cô gái kia không kịp phản ứng, đến cả Lục Hạ quang minh chính đại nghe lén cũng phải mắt chữ A mồm chữ O.
Mà anh chàng kia như không cảm thấy gì lạ, vẫn còn tiếp tục.
"Thực ra lúc trước người nhà có tìm cho tôi một công việc khá thoải mái, nhưng tôi không thích lắm, nên đã từ chối rồi. Có điều cô yên tâm, tôi sẽ chăm lo việc nhà hẳn hoi, để cô không phải lo lắng.
Nhưng nếu như vậy thì hàng tháng cô cũng phải trả lương cho tôi, dù sao làm như tôi coi như cũng làm việc tại nhà rồi."
Nghe đến đây, cô gái kia mới kịp phản ứng, bèn hỏi với vẻ khó tin:
"Nên anh từ chối công việc, sau đó đi xem mắt với tôi chính là để tìm một kẻ tiêu tiền như nước nuôi anh? Chính anh định để người ta bao nuôi sao?"
Lại thấy bên nam bình tĩnh nói:
"Sao có thể gọi là bao nuôi được? Đâu có ai quy định trong hai vợ chồng, người chồng bắt buộc phải đi làm kiếm tiền chứ? Tôi thì thích tìm được cô vợ có thể nuôi nổi tôi."
Cô gái nghe được lời nói với ngữ khí hiển nhiên đó của anh ta thì nghẹn lời, chút cảm giác yêu thích lúc trước hoàn toàn tan biến, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Sau đó cô ta mắng một câu "Đồ thần kinh" rồi bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hạ nhanh chóng thấy một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu vàng bước nhanh qua trước người mình, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hằn rõ vẻ tức giận.
Rồi sau đó, nhân vật chính còn lại cũng đi tới trước mặt cô.
Lục Hạ ngẩng đầu lên nhìn, trực tiếp ngơ ngác tại chỗ!
Trời ạ! Người này thật là người của thập niên 70 ư? Chẳng lẽ không phải mấy anh sao trẻ thời hiện đại ư?
Không, anh ta còn đẹp trai hơn mấy sao nam trẻ trung nhiều!
Làn da trắng nõn nà, đôi mắt xếch, sống mũi cao, đôi môi hồng hào tự nhiên như thoa son, nhìn kỹ thì còn thấy có má lúm đồng tiền nho nhỏ nữa chứ.
Ông trời của tôi ơi! Nhan sắc này hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô từng tiểu tiết một, khiến cô không khỏi nhìn thêm lần nữa.
Vóc dáng anh ta cũng thật cao, phải tới mét 80 ấy chứ, cũng thuộc dạng hiếm có khó tìm ở thời này!
Điều đáng tiếc duy nhất là có lẽ do tình hình sức khỏe không tốt nên sắc mặt anh ta có vẻ tái nhợt không được tự nhiên, bảo sao tháng nào cũng phải uống thuốc.
Có điều nhìn cách ăn mặc này thì đoán chừng gia đình anh ta cũng có điều kiện, nên mới nuôi nổi anh ta.
Nghĩ như vậy thì cũng có thể hiểu được tại sao ban nãy anh ta lại nói không muốn đi làm. Phi! Nghĩ nhiều quá rồi, đúng là sắc đẹp hại người mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro