[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 14
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Lúc nói xong, cô đã thấy rõ cơm sáng trên bàn.
Nhìn hai quả trứng gà trong bát còn có hai bát cháo, cơm nước tinh tế như vậy, Đồng Vãn lại rối như tơ vò, cô cảm thán nói: “Cũng không biết em nợ đồng chí Lâm bao nhiêu lần rồi, đã nợ người ta hai cái mạng rồi, cảm thấy không trả nổi nữa.”
Nguyên chủ một lần, cô một lần, chính là hai lần.
Nghe vậy, Hàn Tuệ Tuệ không khỏi lại nhớ tới nguy hiểm suốt một tháng qua của Vãn Vãn, nụ cười trên mặt tém lại, hồi lâu mới kiên định nói: “Không sao, không trả hết chúng ta cứ từ từ trả, cùng lắm thì trả cả đời.”
Đồng Vãn cười khẽ, đáy mắt lại nghiêm túc: “Đúng vậy, từ từ trả.”
Vào lúc này hai người đều không biết, “cả đời” này thật sự là “cả đời”, chẳng qua “cả đời” mà họ hiểu hơi chênh lệch mà thôi.
…
“...Cô có muốn điều chuyển công việc không?” Trần Duẫn Đức vừa châm cứu cho Đồng Vãn, vừa truyền đạt lời đề nghị của vợ mình.
Vốn dĩ Đồng Vãn đang nhắm hai mắt, nghe vậy lập tức mở ra: “Được không ạ?”
Cô biết rõ năng lực của mình đến đâu, bảo cô cầm cán bút còn được, ra đồng làm việc, cho dù chưa bao giờ tiếp xúc, Đồng Vãn cũng có thể biết được sự gian khổ của việc đồng áng từ trong ký ức.
Hoàn toàn khác với trước đây, chỉ ở nhà bón phân tưới hoa.
Trần Duẫn Đức: “Được chứ, nói với bí thư là được.”
Thanh niên trí thức cũng có khác biệt, ví dụ một vài thanh niên trí thức của binh đoàn, phần lớn đều có tiền lương, cuộc sống hoàn toàn không tệ. Nhưng mà thanh niên trí thức trong thôn như họ đều là thanh niên trí thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cuộc sống một năm đều dựa vào công điểm mà mình kiếm được trong ngày thường.
Thôn Tú Hà coi như không tệ, hơn nữa ở gần núi, tài nguyên phong phú, cho dù các thanh niên trí thức làm việc không nhanh bằng thôn dân địa phương, nhưng mà dựa vào công điểm và đồ đào được trên núi, hầu như đều có thể được ăn no, hơn nữa trong thành phố gửi trợ cấp đến, cuộc sống cũng coi như ổn định.
Nghe thật sự rất chế giễu, mấy nhà kết hợp mới có thể miễn cưỡng ăn no, nhưng mà ở trường hợp này, trong thanh niên trí thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn, đã tương đối khá rồi.
Rất nhiều thanh niên trí thức địa phương, suốt một năm, đừng nói dựa vào công điểm để lấp no bụng, lót bụng thôi cũng khó. Chỉ như vậy, cuối năm tính công điểm, còn phải trả nợ tiền của đại đội.
Cho nên, ngoài thanh niên trí thức có điều kiện gia đình vô cùng tốt, người ngoài đều phải cố gắng kiếm công điểm cao, hết cách rồi, không kiếm sống sẽ đói bụng.
Đồng Vãn là người ngoại lai không biết tình hình rối rắm bên trong, cô chỉ vui khi có chuyện tốt như vậy, tinh thần nhất thời tỉnh táo: “Cảm ơn chú, hai ngày nữa cháu sẽ đi tìm bí thư nói chuyện.”
“Ha ha, trẻ con thành phố các cô đúng là khách sáo, cảm ơn gì chứ, chuyện cỏn con thôi.” Tuy nói như vậy, trên mặt Trần Duẫn Đức lại nở nụ cười tươi, rõ ràng rất hưởng thụ.
Mấy người rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, Trần Duẫn Đức đoán chừng thời gian đã đến, bèn rút kim ra: “Được rồi, chờ sau khi Hoài Đông về, uống thuốc thêm mấy ngày là khỏi, mấy ngày nay tốt nhất vẫn nên nằm nghỉ ngơi...”
Lúc nói chuyện, Trần Duẫn Đức cất ngân châm, lại lấy túi vải nhỏ trong hòm thuốc ra đặt trên bàn, sau đó giải thích trong ánh mắt khó hiểu của Đồng Vãn và Hàn Tuệ Tuệ: “Thím Lý của cháu cho cháu bồi bổ.”
Sau khi hoang mang mấy giây, Đồng Vãn mới kịp phản ứng dưới sự nhắc nhở của Tuệ Tuệ, thím Lý là ai.
Nhìn hai quả trứng gà trong bát còn có hai bát cháo, cơm nước tinh tế như vậy, Đồng Vãn lại rối như tơ vò, cô cảm thán nói: “Cũng không biết em nợ đồng chí Lâm bao nhiêu lần rồi, đã nợ người ta hai cái mạng rồi, cảm thấy không trả nổi nữa.”
Nguyên chủ một lần, cô một lần, chính là hai lần.
Nghe vậy, Hàn Tuệ Tuệ không khỏi lại nhớ tới nguy hiểm suốt một tháng qua của Vãn Vãn, nụ cười trên mặt tém lại, hồi lâu mới kiên định nói: “Không sao, không trả hết chúng ta cứ từ từ trả, cùng lắm thì trả cả đời.”
Đồng Vãn cười khẽ, đáy mắt lại nghiêm túc: “Đúng vậy, từ từ trả.”
Vào lúc này hai người đều không biết, “cả đời” này thật sự là “cả đời”, chẳng qua “cả đời” mà họ hiểu hơi chênh lệch mà thôi.
…
“...Cô có muốn điều chuyển công việc không?” Trần Duẫn Đức vừa châm cứu cho Đồng Vãn, vừa truyền đạt lời đề nghị của vợ mình.
Vốn dĩ Đồng Vãn đang nhắm hai mắt, nghe vậy lập tức mở ra: “Được không ạ?”
Cô biết rõ năng lực của mình đến đâu, bảo cô cầm cán bút còn được, ra đồng làm việc, cho dù chưa bao giờ tiếp xúc, Đồng Vãn cũng có thể biết được sự gian khổ của việc đồng áng từ trong ký ức.
Hoàn toàn khác với trước đây, chỉ ở nhà bón phân tưới hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Duẫn Đức: “Được chứ, nói với bí thư là được.”
Thanh niên trí thức cũng có khác biệt, ví dụ một vài thanh niên trí thức của binh đoàn, phần lớn đều có tiền lương, cuộc sống hoàn toàn không tệ. Nhưng mà thanh niên trí thức trong thôn như họ đều là thanh niên trí thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cuộc sống một năm đều dựa vào công điểm mà mình kiếm được trong ngày thường.
Thôn Tú Hà coi như không tệ, hơn nữa ở gần núi, tài nguyên phong phú, cho dù các thanh niên trí thức làm việc không nhanh bằng thôn dân địa phương, nhưng mà dựa vào công điểm và đồ đào được trên núi, hầu như đều có thể được ăn no, hơn nữa trong thành phố gửi trợ cấp đến, cuộc sống cũng coi như ổn định.
Nghe thật sự rất chế giễu, mấy nhà kết hợp mới có thể miễn cưỡng ăn no, nhưng mà ở trường hợp này, trong thanh niên trí thức tham gia đội sản xuất ở nông thôn, đã tương đối khá rồi.
Rất nhiều thanh niên trí thức địa phương, suốt một năm, đừng nói dựa vào công điểm để lấp no bụng, lót bụng thôi cũng khó. Chỉ như vậy, cuối năm tính công điểm, còn phải trả nợ tiền của đại đội.
Cho nên, ngoài thanh niên trí thức có điều kiện gia đình vô cùng tốt, người ngoài đều phải cố gắng kiếm công điểm cao, hết cách rồi, không kiếm sống sẽ đói bụng.
Đồng Vãn là người ngoại lai không biết tình hình rối rắm bên trong, cô chỉ vui khi có chuyện tốt như vậy, tinh thần nhất thời tỉnh táo: “Cảm ơn chú, hai ngày nữa cháu sẽ đi tìm bí thư nói chuyện.”
“Ha ha, trẻ con thành phố các cô đúng là khách sáo, cảm ơn gì chứ, chuyện cỏn con thôi.” Tuy nói như vậy, trên mặt Trần Duẫn Đức lại nở nụ cười tươi, rõ ràng rất hưởng thụ.
Mấy người rảnh rỗi trò chuyện mấy câu, Trần Duẫn Đức đoán chừng thời gian đã đến, bèn rút kim ra: “Được rồi, chờ sau khi Hoài Đông về, uống thuốc thêm mấy ngày là khỏi, mấy ngày nay tốt nhất vẫn nên nằm nghỉ ngơi...”
Lúc nói chuyện, Trần Duẫn Đức cất ngân châm, lại lấy túi vải nhỏ trong hòm thuốc ra đặt trên bàn, sau đó giải thích trong ánh mắt khó hiểu của Đồng Vãn và Hàn Tuệ Tuệ: “Thím Lý của cháu cho cháu bồi bổ.”
Sau khi hoang mang mấy giây, Đồng Vãn mới kịp phản ứng dưới sự nhắc nhở của Tuệ Tuệ, thím Lý là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro