[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 13
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Cuối cùng cô cũng biết tại sao nguyên chủ phải dùng đồ trang điểm, cũng biết tại sao chải chuốt cẩn thận như vậy, vẫn chọc trúng mắt của bọn cặn bã rồi.
Là lo lắng sửa quá kỹ, khiến người ta nhìn ra dấu vết...
Mà gương mặt xinh đẹp như vậy, nguyên chủ lại có thể bình an lớn lên, dì út và dượng út làm giáo sư đại học cũng rất vất vả rồi.
Đồng Vãn của kiếp trước, trước tuổi 16 cũng giống nguyên chủ, cũng là cuộc sống không buồn không lo, cha mẹ không giàu có, nhưng cũng có chút tài sản, nuôi một cô gái cũng không phải là việc khó.
Chẳng qua lúc cô 16 tuổi, chuẩn bị thi cấp ba, cha và mẹ đến nước ngoài bàn chuyện làm ăn thì máy bay gặp tai nạn, cha mẹ đều qua đời.
Đồng Vãn cảm thấy trời sập xuống, được anh trai duy nhất của cha nhận nuôi.
Không máu cho như trong phim, bác cả làm chính trị, địa vị không thấp, hầu như không có thời gian quản lý công ty của em trai, sau đó được sự đồng ý của Đồng Vãn, đã bán công ty đi.
Bác ấy tích trữ toàn bộ tiền tài có được và tiền bồi thường của em trai và em dâu giúp Đồng Vãn, sau đó năm cô 18 tuổi, bác ấy đã đưa cho cô rồi, đó là một khoản tài sản đủ cho cô không làm gì cũng có thể thoải mái sống cả đời.
Đồng Vãn cảm kích bác cả và bác gái, không chỉ vì tiền tài, mà còn vì họ yêu thương và đào tạo mình. Nhưng dù sao nơi này cũng không phải nhà của mình, khi tốt nghiệp đại học, sau khi anh họ kết hôn, Đồng Vãn đã dọn về rồi căn nhà trước đây từng chung sống với cha mẹ.
Có lẽ bởi vì cha mẹ mất sớm khi còn là thiếu nữ, tâm tính vẫn chưa trưởng thành khiến Đồng Vãn chịu cú sốc lớn, cũng có lẽ là vì ngoại hình quá hút mắt, dẫn đến một vài sự chú ý có tốt có xấu, Đồng Vãn từ một cô gái hoạt bát, dần dần trở nên hướng nội yên lặng.
Chỉ ở trước mặt bạn tốt thân thiết của mình, mới có thể hoạt bát chút.
Trước đây để điều chỉnh tính cách càng ngày càng hướng nội, sau khi tốt nghiệp cô cũng từng đến công ty lớn làm việc, sau đó rất nhanh đã bị chuyện đấm đá trong phòng làm việc khuyên mình rút lui.
Dù là thử đổi vào đơn vị nhỏ, cũng bị tình hình năm người có ba người là lãnh đạo đánh bại.
Đương nhiên, chuyện khiến cô không chịu được là vài người đàn ông có ánh mắt chất đầy dục vọng ham muốn, khiến người ta chán ghét.
Cho dù rất nhiều đồng nghiệp nữ đều rất săn sóc cô, cuối cùng Đồng Vãn vẫn lựa chọn về nhà sống nhờ thành tích trong quá khứ.
Không làm chuyện gì chắc chắn sẽ không được, cô được giáo dục không cho phép bản thân sa sút tinh thần thế này, thế là dưới sự giúp đỡ của đàn chị, cô bắt đầu thử nhận bản thảo phiên dịch trên diễn đàn, cũng thử viết tiểu thuyết.
Mấy năm qua, không có áp lực kinh tế, làm chậm chất lượng tốt, cũng bất ngờ khiến cô tích lũy được chút danh tiếng.
Nhưng cũng chính bởi vì hàng năm làm việc ở nhà, cô càng ngày càng hướng nội, cuối cùng dần dần biến thành dáng vẻ sợ giao tiếp xã hội như ngày hôm nay.
“Đồng chí Lâm cao lớn khỏe mạnh, nhìn cũng hung dữ không dễ trêu chọc, không ngờ còn rất tỉ mỉ, này, ở phòng bếp hâm cơm sáng cho em đấy.” Hàn Tuệ Tuệ bưng hai bát sứ đạp ngưỡng cửa, giảo miệng với người bạn tốt đang trang điểm trước gương.
Đồng Vãn lấy lại tinh thần, lông mi dài cong dày chấn động nhẹ, con ngươi long lanh cũng hiện lên kinh ngạc. Cô nhanh chóng cất đồ trang điểm, đứng dậy đi tới chỗ bạn tốt: “Châm cứu trước đã, không thể để chú Trần chờ lâu.”
Là lo lắng sửa quá kỹ, khiến người ta nhìn ra dấu vết...
Mà gương mặt xinh đẹp như vậy, nguyên chủ lại có thể bình an lớn lên, dì út và dượng út làm giáo sư đại học cũng rất vất vả rồi.
Đồng Vãn của kiếp trước, trước tuổi 16 cũng giống nguyên chủ, cũng là cuộc sống không buồn không lo, cha mẹ không giàu có, nhưng cũng có chút tài sản, nuôi một cô gái cũng không phải là việc khó.
Chẳng qua lúc cô 16 tuổi, chuẩn bị thi cấp ba, cha và mẹ đến nước ngoài bàn chuyện làm ăn thì máy bay gặp tai nạn, cha mẹ đều qua đời.
Đồng Vãn cảm thấy trời sập xuống, được anh trai duy nhất của cha nhận nuôi.
Không máu cho như trong phim, bác cả làm chính trị, địa vị không thấp, hầu như không có thời gian quản lý công ty của em trai, sau đó được sự đồng ý của Đồng Vãn, đã bán công ty đi.
Bác ấy tích trữ toàn bộ tiền tài có được và tiền bồi thường của em trai và em dâu giúp Đồng Vãn, sau đó năm cô 18 tuổi, bác ấy đã đưa cho cô rồi, đó là một khoản tài sản đủ cho cô không làm gì cũng có thể thoải mái sống cả đời.
Đồng Vãn cảm kích bác cả và bác gái, không chỉ vì tiền tài, mà còn vì họ yêu thương và đào tạo mình. Nhưng dù sao nơi này cũng không phải nhà của mình, khi tốt nghiệp đại học, sau khi anh họ kết hôn, Đồng Vãn đã dọn về rồi căn nhà trước đây từng chung sống với cha mẹ.
Có lẽ bởi vì cha mẹ mất sớm khi còn là thiếu nữ, tâm tính vẫn chưa trưởng thành khiến Đồng Vãn chịu cú sốc lớn, cũng có lẽ là vì ngoại hình quá hút mắt, dẫn đến một vài sự chú ý có tốt có xấu, Đồng Vãn từ một cô gái hoạt bát, dần dần trở nên hướng nội yên lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ ở trước mặt bạn tốt thân thiết của mình, mới có thể hoạt bát chút.
Trước đây để điều chỉnh tính cách càng ngày càng hướng nội, sau khi tốt nghiệp cô cũng từng đến công ty lớn làm việc, sau đó rất nhanh đã bị chuyện đấm đá trong phòng làm việc khuyên mình rút lui.
Dù là thử đổi vào đơn vị nhỏ, cũng bị tình hình năm người có ba người là lãnh đạo đánh bại.
Đương nhiên, chuyện khiến cô không chịu được là vài người đàn ông có ánh mắt chất đầy dục vọng ham muốn, khiến người ta chán ghét.
Cho dù rất nhiều đồng nghiệp nữ đều rất săn sóc cô, cuối cùng Đồng Vãn vẫn lựa chọn về nhà sống nhờ thành tích trong quá khứ.
Không làm chuyện gì chắc chắn sẽ không được, cô được giáo dục không cho phép bản thân sa sút tinh thần thế này, thế là dưới sự giúp đỡ của đàn chị, cô bắt đầu thử nhận bản thảo phiên dịch trên diễn đàn, cũng thử viết tiểu thuyết.
Mấy năm qua, không có áp lực kinh tế, làm chậm chất lượng tốt, cũng bất ngờ khiến cô tích lũy được chút danh tiếng.
Nhưng cũng chính bởi vì hàng năm làm việc ở nhà, cô càng ngày càng hướng nội, cuối cùng dần dần biến thành dáng vẻ sợ giao tiếp xã hội như ngày hôm nay.
“Đồng chí Lâm cao lớn khỏe mạnh, nhìn cũng hung dữ không dễ trêu chọc, không ngờ còn rất tỉ mỉ, này, ở phòng bếp hâm cơm sáng cho em đấy.” Hàn Tuệ Tuệ bưng hai bát sứ đạp ngưỡng cửa, giảo miệng với người bạn tốt đang trang điểm trước gương.
Đồng Vãn lấy lại tinh thần, lông mi dài cong dày chấn động nhẹ, con ngươi long lanh cũng hiện lên kinh ngạc. Cô nhanh chóng cất đồ trang điểm, đứng dậy đi tới chỗ bạn tốt: “Châm cứu trước đã, không thể để chú Trần chờ lâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro