[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 36
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Trong căn phòng hẹp.
Lặng yên như chết.
Bởi vì câu nói của anh không nhẹ không nặng, không khí ngột ngạt, ngưng trệ cực kỳ, thậm chí Lý Đại cảm thấy mình sắp không thở nổi khí.
Nếu không phải biết rõ, bây giờ trả lời chính là cái chết, nói không chừng gã thật sự không gánh nổi nữa.
Cho nên, khi Trương Dũng đi vào thông báo mọi chuyện đã được sắp xếp xong, Lý Đại rưng rưng nước mắt, gần như dùng ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng mà nhìn cậu ta.
Trương Dũng cực kỳ chê bai, không phải vừa rồi rất ghê gớm sao, sao lại nhanh chóng sợ hãi thế, có lẽ trong lúc mình không có ở đây gã lại bị dạy dỗ rồi, người bình thường không thể nào chịu đựng được cơn tức giận của anh lớn nhà mình.
Huống chi, với hiểu biết của anh ta về anh Yến, lúc Lý Đại nói những lời sỉ nhục thanh niên trí thức Đồng, anh cả đã nghĩ xong nên xử lý người này thế nào rồi.
Hừ... Khiêu khích ai không được, lại khiêu khích Diêm Vương sống này, thật đáng thương.
“Đi thôi!” Hạ Yến đứng dậy, mặc dù mặc quần áo cũ rích, nhưng khi anh đứng lên, thân hình thẳng tắp, khi thế như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, đây là một người cứng rắn.
Trương Dũng nhanh chóng trói lại Lý Đại, lôi gã đi theo.
Phòng tạm giam vừa rồi quá nhỏ, khoảng hai mươi mét vuông thôi.
Lúc ba người đi vào, trong phòng đã có ba cảnh sát.
Đây cũng là đồn công an trấn, tất cả là cảnh sát.
Vốn dĩ có năm người, chẳng qua trước tiên phối hợp với cảnh sát ở cục công an huyện, đi tìm người mất tích, bảy cảnh sát của huyện đều mất tích rồi.
Lý Đại không học giỏi, nhưng lần mò ra được ở trấn có tổng cộng mấy cảnh sát.
Gã chỉ nhìn lướt qua cũng biết, ngoài hai người mất tích, còn lại đều ở đây.
Mà bên kia, cha mẹ Lý Đại nơm nớp lo sợ đứng trong góc, cho rằng gây chuyện bị bắt nhìn thấy con trai, lập tức bất chấp sợ hãi, kêu khóc nhào tới, ôm gã gào khóc thảm thiết một trận.
Nhất là bà cụ nhà họ Lý, khóc phải gọi là thê lương, luôn miệng nói Lý Đại là độc đinh nhà họ Lý, đó là đàn ông phải truyền thừa hương khói.
Trách chỉ trách tiện nhân Đồng đó, con trai nhà mình vừa ý cô, đó là cô có phúc, lại còn từ chối, còn dám đưa gã đến đồn công an với Lâm Hoài Đông, chờ con trai bảo bối của mụ đi ra ngoài, nhất định sẽ phải trả thù v.v...
Hoàn toàn không phát hiện, Lý Đại cưng của mụ, sắp chết ngất bởi vì mụ ôm chặt siết trúng chỗ đau.
Trương Dũng nghe bà cụ lải nhải phun phân, cau mày quát: “Im miệng, còn ồn ào thì cút ra ngoài.”
Bà Lý lập tức nghẹt thở, vừa định nằm trên đất gào khóc thì bị tầm mắt tàn bạo của tất cả mọi người dọa sợ.
Cũng vào lúc này, mụ thấy Lâm Hoài Đông đứng sau lưng con trai.
Bà cụ lập tức mất bình tĩnh, trên gương mặt chanh chua lộ ra hận thù nồng nặc, chẳng ngó ngàng gì đưa tay về phía Hạ Yến, muốn cào anh, còn mgầm thét: “Là mày, Lâm Hoài Đông, thằng chó mày, tao giết mày, tao giết mày!”
Lặng yên như chết.
Bởi vì câu nói của anh không nhẹ không nặng, không khí ngột ngạt, ngưng trệ cực kỳ, thậm chí Lý Đại cảm thấy mình sắp không thở nổi khí.
Nếu không phải biết rõ, bây giờ trả lời chính là cái chết, nói không chừng gã thật sự không gánh nổi nữa.
Cho nên, khi Trương Dũng đi vào thông báo mọi chuyện đã được sắp xếp xong, Lý Đại rưng rưng nước mắt, gần như dùng ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng mà nhìn cậu ta.
Trương Dũng cực kỳ chê bai, không phải vừa rồi rất ghê gớm sao, sao lại nhanh chóng sợ hãi thế, có lẽ trong lúc mình không có ở đây gã lại bị dạy dỗ rồi, người bình thường không thể nào chịu đựng được cơn tức giận của anh lớn nhà mình.
Huống chi, với hiểu biết của anh ta về anh Yến, lúc Lý Đại nói những lời sỉ nhục thanh niên trí thức Đồng, anh cả đã nghĩ xong nên xử lý người này thế nào rồi.
Hừ... Khiêu khích ai không được, lại khiêu khích Diêm Vương sống này, thật đáng thương.
“Đi thôi!” Hạ Yến đứng dậy, mặc dù mặc quần áo cũ rích, nhưng khi anh đứng lên, thân hình thẳng tắp, khi thế như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, đây là một người cứng rắn.
Trương Dũng nhanh chóng trói lại Lý Đại, lôi gã đi theo.
Phòng tạm giam vừa rồi quá nhỏ, khoảng hai mươi mét vuông thôi.
Lúc ba người đi vào, trong phòng đã có ba cảnh sát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây cũng là đồn công an trấn, tất cả là cảnh sát.
Vốn dĩ có năm người, chẳng qua trước tiên phối hợp với cảnh sát ở cục công an huyện, đi tìm người mất tích, bảy cảnh sát của huyện đều mất tích rồi.
Lý Đại không học giỏi, nhưng lần mò ra được ở trấn có tổng cộng mấy cảnh sát.
Gã chỉ nhìn lướt qua cũng biết, ngoài hai người mất tích, còn lại đều ở đây.
Mà bên kia, cha mẹ Lý Đại nơm nớp lo sợ đứng trong góc, cho rằng gây chuyện bị bắt nhìn thấy con trai, lập tức bất chấp sợ hãi, kêu khóc nhào tới, ôm gã gào khóc thảm thiết một trận.
Nhất là bà cụ nhà họ Lý, khóc phải gọi là thê lương, luôn miệng nói Lý Đại là độc đinh nhà họ Lý, đó là đàn ông phải truyền thừa hương khói.
Trách chỉ trách tiện nhân Đồng đó, con trai nhà mình vừa ý cô, đó là cô có phúc, lại còn từ chối, còn dám đưa gã đến đồn công an với Lâm Hoài Đông, chờ con trai bảo bối của mụ đi ra ngoài, nhất định sẽ phải trả thù v.v...
Hoàn toàn không phát hiện, Lý Đại cưng của mụ, sắp chết ngất bởi vì mụ ôm chặt siết trúng chỗ đau.
Trương Dũng nghe bà cụ lải nhải phun phân, cau mày quát: “Im miệng, còn ồn ào thì cút ra ngoài.”
Bà Lý lập tức nghẹt thở, vừa định nằm trên đất gào khóc thì bị tầm mắt tàn bạo của tất cả mọi người dọa sợ.
Cũng vào lúc này, mụ thấy Lâm Hoài Đông đứng sau lưng con trai.
Bà cụ lập tức mất bình tĩnh, trên gương mặt chanh chua lộ ra hận thù nồng nặc, chẳng ngó ngàng gì đưa tay về phía Hạ Yến, muốn cào anh, còn mgầm thét: “Là mày, Lâm Hoài Đông, thằng chó mày, tao giết mày, tao giết mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro