[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 37
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Nhưng mà, cho dù mụ dùng sức thế nào, cũng không thể thoát khỏi cảnh sát đang quản thúc mụ.
Hạ Yến hơi nhíu mày kiếm, bị giọng nói bén nhọn của mụ đâm vào tai vang ù ù.
Trước giờ anh không kiên nhẫn với những người này, thế là anh nhấc chân, đạp Lý Đại đứng ở một bên ngã xuống đất, sau đó lạnh nhạt hỏi dưới biểu cảm khó tin của mụ Lý: “Có thể im miệng chưa?”
Mụ Lý nhất thời như gà mái bị bóp cổ, kìm nén đến mức mặt già đỏ ửng, nhưng không dám phát ra một chữ nào nữa.
Chỉ hổn hển trợn mắt nhìn Hạ Yến, hận không thể dùng ánh mắt giết kẻ độc ác làm tổn thương cục cưng của mụ.
Hạ Yến không hề sợ hãi đạn bạc, huống chi là một bà cụ.
Anh quay đầu nhìn sở trưởng đồn công an: “Sở trưởng Chu, bắt đầu đi.”
Gần đây mấy tháng xảy ra quá nhiều chuyện, từ dân chúng bình thường mất tích, đến cảnh sát mất tích, trải qua hàng loạt chuyện này , sở trưởng Chu tiều tụy vô cùng.
Nhất là sau khi cảnh sát cấp dưới của anh ta cũng mất tích, anh ta gần như chưa từng ngủ được giấc nào. Ngày nào cũng ở đồn công an, một lòng muốn phải giải quyết nhanh chóng để cứu người.
Bởi vì cho dù là cảnh sát có kinh nghiệm nhiều năm, anh ta biết rõ, dám ra tay với cảnh sát, thế lực của kẻ đứng sau không thể khinh thường, còn có thể phá hủy mọi thứ một cách trọn vẹn.
Cho nên, tâm sức quá mệt mỏi, dưới mắt anh ta đã thâm quầng. Nghe lời của Hạ Yến, lập tức cầm giấy bút đặt lên bàn, chuẩn bị xong máy ghi âm, mới khàn giọng nói: “Được rồi.”
Khi Hạ Yến bắt đầu chuẩn bị giấy bảo đảm, Lý Đại cũng nhân cơ hội nhỏ giọng dặn dò cha mẹ anh ta.
Mọi chuyện thuận lợi không tưởng tượng nổi.
Chờ Hạ Yến chia một cuốn băng, một tờ giấy đưa cho cha mẹ Lý Đại, còn bảo người đưa họ rời đi, mới nhìn Lý Đại: “Bây giờ nói đi.”
Lý Đại đã ám ảnh với người đàn ông này, đứng ở cửa đồn công an, tận mắt thấy cha mẹ đạo xe đạp rời đi cũng chắc chắn phía sau không có ai theo dõi, gã cũng biết điều rồi.
Đi theo người ta về phòng thẩm vấn, khai hết những gì mình biết.
Đồng thời cũng tranh giành lợi ích sau cùng cho mình.
Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Nhưng gã biết, nếu như cuối cùng gã vẫn bị lừa gạt, như vậy cũng có thể bảo người của đồn công an nể tình gã tích cực phối hợp, giảm bớt mức hình phạt: “Đúng là đám người đó ẩn núp ở Thanh Sơn, tôi không biết họ cụ thể làm gì... Họ rất có tiền... Nhưng tôi có thể khẳng định, người mất tích ở cả huyện thành đều bị đưa tới Thanh Sơn rồi… Tiếp xúc với tôi là người đàn ông tên là số 11, nhà anh ta ở…”
Khi Lý Đại khai càng ngày càng nhiều, sắc mặt của mọi người cũng càng ngày càng khó nhìn.
Hạ Yến hơi nhíu mày kiếm, bị giọng nói bén nhọn của mụ đâm vào tai vang ù ù.
Trước giờ anh không kiên nhẫn với những người này, thế là anh nhấc chân, đạp Lý Đại đứng ở một bên ngã xuống đất, sau đó lạnh nhạt hỏi dưới biểu cảm khó tin của mụ Lý: “Có thể im miệng chưa?”
Mụ Lý nhất thời như gà mái bị bóp cổ, kìm nén đến mức mặt già đỏ ửng, nhưng không dám phát ra một chữ nào nữa.
Chỉ hổn hển trợn mắt nhìn Hạ Yến, hận không thể dùng ánh mắt giết kẻ độc ác làm tổn thương cục cưng của mụ.
Hạ Yến không hề sợ hãi đạn bạc, huống chi là một bà cụ.
Anh quay đầu nhìn sở trưởng đồn công an: “Sở trưởng Chu, bắt đầu đi.”
Gần đây mấy tháng xảy ra quá nhiều chuyện, từ dân chúng bình thường mất tích, đến cảnh sát mất tích, trải qua hàng loạt chuyện này , sở trưởng Chu tiều tụy vô cùng.
Nhất là sau khi cảnh sát cấp dưới của anh ta cũng mất tích, anh ta gần như chưa từng ngủ được giấc nào. Ngày nào cũng ở đồn công an, một lòng muốn phải giải quyết nhanh chóng để cứu người.
Bởi vì cho dù là cảnh sát có kinh nghiệm nhiều năm, anh ta biết rõ, dám ra tay với cảnh sát, thế lực của kẻ đứng sau không thể khinh thường, còn có thể phá hủy mọi thứ một cách trọn vẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, tâm sức quá mệt mỏi, dưới mắt anh ta đã thâm quầng. Nghe lời của Hạ Yến, lập tức cầm giấy bút đặt lên bàn, chuẩn bị xong máy ghi âm, mới khàn giọng nói: “Được rồi.”
Khi Hạ Yến bắt đầu chuẩn bị giấy bảo đảm, Lý Đại cũng nhân cơ hội nhỏ giọng dặn dò cha mẹ anh ta.
Mọi chuyện thuận lợi không tưởng tượng nổi.
Chờ Hạ Yến chia một cuốn băng, một tờ giấy đưa cho cha mẹ Lý Đại, còn bảo người đưa họ rời đi, mới nhìn Lý Đại: “Bây giờ nói đi.”
Lý Đại đã ám ảnh với người đàn ông này, đứng ở cửa đồn công an, tận mắt thấy cha mẹ đạo xe đạp rời đi cũng chắc chắn phía sau không có ai theo dõi, gã cũng biết điều rồi.
Đi theo người ta về phòng thẩm vấn, khai hết những gì mình biết.
Đồng thời cũng tranh giành lợi ích sau cùng cho mình.
Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Nhưng gã biết, nếu như cuối cùng gã vẫn bị lừa gạt, như vậy cũng có thể bảo người của đồn công an nể tình gã tích cực phối hợp, giảm bớt mức hình phạt: “Đúng là đám người đó ẩn núp ở Thanh Sơn, tôi không biết họ cụ thể làm gì... Họ rất có tiền... Nhưng tôi có thể khẳng định, người mất tích ở cả huyện thành đều bị đưa tới Thanh Sơn rồi… Tiếp xúc với tôi là người đàn ông tên là số 11, nhà anh ta ở…”
Khi Lý Đại khai càng ngày càng nhiều, sắc mặt của mọi người cũng càng ngày càng khó nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro