[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 41
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Hàn Tuệ Tuệ vỗ đầu bạn tốt: “Không được, đúng là không thể trang điểm nữa, sẽ như em nói, đeo khẩu trang, chị nghĩ thêm cách hỏi cho em, xem chúng ta có thể tự làm chút son phấn gì không.”
Lời này nhắc nhở Đồng Vãn, cô vỗ sau đầu, thật sự do cô có quá nhiều chuyện gấp nên hoàn toàn quên mất, đời sau có không ít Tiktoker đều biết làm vài đổi trang điểm cổ.
Cô nhớ không nhiều, nhưng mà một vài mỹ phẩm dưỡng da dưỡng ẩm gì đó, hình như... vẫn có thể làm được.
Còn đồ trang điểm, thôi, có thể không dùng thì cố gắng không dùng, tài nghệ gà mờ của mình, cũng không có bản lĩnh làm ra món đồ hoàn toàn không có hại cho da.
“Đúng rồi, sao chị lại tới giờ này? Không cần lên núi đào rau sao?” Đồng Vãn lại nhìn thời gian, chắc chắn bây giờ vẫn chưa tới bảy giờ.
Thôn Tú Hà gần Thanh Sơn, nguyên liệu phong phú, bây giờ là tháng sáu, trên núi đều là rau dại, quả dại, hơn nữa hai ngày trước trời mưa, chắc còn có thể đào được ít nấm.
Bây giờ ngày mùa đã kết thúc, là thời điểm khá rảnh rỗi, các thôn dân đều thích kết bạn lên núi đào rau, không ăn hết thì phơi khô giữ đến mùa đông ăn.
Mùa đông ở phía Bắc, rau củ hầu như là cải trắng, cà rốt, khoai tây. Đến lúc đó, những loại ra củ đó đều là đồ tốt.
Đương nhiên, quan trọng hơn là có lúc may mắn bắt được thú hoang, hoặc là nấm, còn có thể đến hợp tác xã đổi chút tiền.
Ví dụ gà rừng nặng 2,5 kg, là có thể đổi được mấy tệ.
Bây giờ mười điểm công mới được tám xu, cho dù một tuần được đầy điểm công, sức dụ dỗ không thể nói là không lớn.
Thanh niên trí thức không có bản lĩnh săn bắn, nhưng theo chân các thôn dân học việc hái rau củ hay nấm gì đó thì vẫn được.
Tất nhiên Đồng Vãn cũng là một thành viên trong đó, hôm nay mình là người bị thương, đừng hòng muốn lên núi, vậy Tuệ Tuệ thì sao?
“Đừng nhắc tới nữa, buổi sáng bí thư đột nhiên họp, nói gần đây trong núi có hổ, thôn bên cạnh đã có người thương vong, phải đợi bộ đội tới xử lý rồi mới có thể lên núi, cũng không biết lúc nào mới có thể đi được. Nếu là hai ba tháng thì không ổn, mùa đông năm nay sẽ khó qua rồi.” Nhắc tới chuyện này, Hàn Tuệ Tuệ vô cùng khó chịu, tuy rằng các thanh niên trí thức cũng có đất phần trăm, nhưng mười bảy mười tám người, cộng lại cũng chỉ có nửa mẫu đất, ngày thường ăn cũng nhiều, đừng nói chi tích trữ lương thực dự trữ cho mùa đông.
Nghe lời giải thích của Tuệ Tuệ, không biết tại sao, trong đầu Đồng Vãn khó hiểu hiện lên tờ giấy trước đó... trùng hợp như vậy sao?
“Haiz, ngơ ra đó làm gì? Thôi, không nói chuyện này nữa, chị tới thăm em khôi phục thế nào rồi, còn có các cô gái của cứ điểm thanh niên trí thức hẹn nhau đến trấn đi dạo, chị cũng đi, cô có thiếu gì thì chị mua về cho em.” Hàn Tuệ Tuệ vỗ cánh tay của bạn tốt, nói rõ mục đích đến.
Đồng Vãn tỉnh táo: “Không suy nghĩ gì cả, chị nói chị phải đến trấn à? Lúc nào thế?”
Lời này nhắc nhở Đồng Vãn, cô vỗ sau đầu, thật sự do cô có quá nhiều chuyện gấp nên hoàn toàn quên mất, đời sau có không ít Tiktoker đều biết làm vài đổi trang điểm cổ.
Cô nhớ không nhiều, nhưng mà một vài mỹ phẩm dưỡng da dưỡng ẩm gì đó, hình như... vẫn có thể làm được.
Còn đồ trang điểm, thôi, có thể không dùng thì cố gắng không dùng, tài nghệ gà mờ của mình, cũng không có bản lĩnh làm ra món đồ hoàn toàn không có hại cho da.
“Đúng rồi, sao chị lại tới giờ này? Không cần lên núi đào rau sao?” Đồng Vãn lại nhìn thời gian, chắc chắn bây giờ vẫn chưa tới bảy giờ.
Thôn Tú Hà gần Thanh Sơn, nguyên liệu phong phú, bây giờ là tháng sáu, trên núi đều là rau dại, quả dại, hơn nữa hai ngày trước trời mưa, chắc còn có thể đào được ít nấm.
Bây giờ ngày mùa đã kết thúc, là thời điểm khá rảnh rỗi, các thôn dân đều thích kết bạn lên núi đào rau, không ăn hết thì phơi khô giữ đến mùa đông ăn.
Mùa đông ở phía Bắc, rau củ hầu như là cải trắng, cà rốt, khoai tây. Đến lúc đó, những loại ra củ đó đều là đồ tốt.
Đương nhiên, quan trọng hơn là có lúc may mắn bắt được thú hoang, hoặc là nấm, còn có thể đến hợp tác xã đổi chút tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ gà rừng nặng 2,5 kg, là có thể đổi được mấy tệ.
Bây giờ mười điểm công mới được tám xu, cho dù một tuần được đầy điểm công, sức dụ dỗ không thể nói là không lớn.
Thanh niên trí thức không có bản lĩnh săn bắn, nhưng theo chân các thôn dân học việc hái rau củ hay nấm gì đó thì vẫn được.
Tất nhiên Đồng Vãn cũng là một thành viên trong đó, hôm nay mình là người bị thương, đừng hòng muốn lên núi, vậy Tuệ Tuệ thì sao?
“Đừng nhắc tới nữa, buổi sáng bí thư đột nhiên họp, nói gần đây trong núi có hổ, thôn bên cạnh đã có người thương vong, phải đợi bộ đội tới xử lý rồi mới có thể lên núi, cũng không biết lúc nào mới có thể đi được. Nếu là hai ba tháng thì không ổn, mùa đông năm nay sẽ khó qua rồi.” Nhắc tới chuyện này, Hàn Tuệ Tuệ vô cùng khó chịu, tuy rằng các thanh niên trí thức cũng có đất phần trăm, nhưng mười bảy mười tám người, cộng lại cũng chỉ có nửa mẫu đất, ngày thường ăn cũng nhiều, đừng nói chi tích trữ lương thực dự trữ cho mùa đông.
Nghe lời giải thích của Tuệ Tuệ, không biết tại sao, trong đầu Đồng Vãn khó hiểu hiện lên tờ giấy trước đó... trùng hợp như vậy sao?
“Haiz, ngơ ra đó làm gì? Thôi, không nói chuyện này nữa, chị tới thăm em khôi phục thế nào rồi, còn có các cô gái của cứ điểm thanh niên trí thức hẹn nhau đến trấn đi dạo, chị cũng đi, cô có thiếu gì thì chị mua về cho em.” Hàn Tuệ Tuệ vỗ cánh tay của bạn tốt, nói rõ mục đích đến.
Đồng Vãn tỉnh táo: “Không suy nghĩ gì cả, chị nói chị phải đến trấn à? Lúc nào thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro