[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 42
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Hàn Tuệ Tuệ: “ Chờ lát nữa sẽ đi, mọi người đều nói muốn đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, ngày nào cũng ăn rau luộc với rau trộn, chị cũng sắp nôn rồi, yên tâm, chị mang theo hộp cơm rồi, mang một phần về cho em nhé.”
Đồng Vãn lắc đầu: “Không cần mua cho em, hôm qua đồng chí Lâm bắt được con gà rừng, em cũng chia được không ít.” Nhưng bởi vì không phải đồ của mình, cô không thể mặt dày chia cho bạn, như vậy ít nhiều có hơi mượn hoa hiến phật, cô không làm được.
Vãn Vãn là một người không giấu được suy nghĩ, nhất là ở trước mặt người quen.
Hàn Tuệ Tuệ thấy được sự xoắn xuýt của cô, buồn cười giơ tay lên muốn ấn đầu cô, chẳng qua khi đang đến gần gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt, cuối cùng không chịu ra tay.
Chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Con nhỏ thối, nghĩ gì vậy, em chăm sóc tốt cho bản thân là chị vui rồi.”
Nghe vậy, không biết là thừa kế tình cảm của nguyên chủ hay là bởi vì bạn thân đời sau của cô cũng đã nói như vậy, chóp mũi của Đồng Vãn chua xót, cười nói: “Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dứt lời, Đồng Vãn dừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Tuệ Tuệ, gọi điện thoại giúp em, hỏi thăm tình huống, giúp em hẹn dì út, em... Ba ngày sau khoảng mười giờ sáng, đi gọi điện thoại cho dì ấy.”
Hàn Tuệ Tuệ thu lại nụ cười, cô ấy và Đồng Vãn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ tình hình gia đình của nhau.
Thậm chí bởi vì tình hữu nghị giữa hai đứa nhỏ, trưởng bối giữa hai nhà cũng trở thành bạn tốt.
Có nhà dòng dõi Nho học khác với nhà Đồng Vãn, cha mẹ của Hàn Tuệ Tuệ đều là quân nhân, cấp bậc không tính là thấp.
Theo lý thuyết, cô ấy có thể không cần xuống thôn quê, chẳng qua mấy năm gần đây sợ bóng sợ gió, nhà cô ấy cũng bị người ta cố ý nhìn chằm chằm.
Vì không để cho người ngoài cảm thấy cha mẹ cô ấy kỳ lạ, Hàn Tuệ Tuệ giấu cha mẹ, len lén đăng ký xuống thôn quê.
Chờ thông báo đưa đến nhà, cho dù cha mẹ Hàn tức giận thế nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn con đi.
Cũng may từ nhỏ Hàn Tuệ Tuệ đã kiên cường, cũng bởi vì gia đình là quân nhân, có thể chịu được cực khổ giỏi hơn những cô gái được nâng niu, cho nên một năm qua, cô ấy dần dần thích ứng với cuộc sống nông thôn rồi.
Chính vì quá hiểu nhau, cô ấy biết rõ bây giờ bạn tốt luyến tiếc điều gì nhất, cho nên lập tức đồng ý.
Lại an ủi: “Vãn Vãn, đừng lo lắng, cho dù dì út của em nhất thời khó khăn, cũng có không ít quan hệ trước đây, lui mười nghìn bước mà nói, cũng còn có cha mẹ chị, người bình thường không dám làm gì đâu.”
Đương nhiên Đồng Vãn biết, dì út và dượng út là giáo sư đại học, không thể nói nhân tài góp mặt ở mọi mặt trận, nhưng cũng có không ít học sinh có năng lực.
Thời đại này, quá mức khan hiếm sinh viên, cơ bản đều có công việc có thể diện.
Đồng Vãn lắc đầu: “Không cần mua cho em, hôm qua đồng chí Lâm bắt được con gà rừng, em cũng chia được không ít.” Nhưng bởi vì không phải đồ của mình, cô không thể mặt dày chia cho bạn, như vậy ít nhiều có hơi mượn hoa hiến phật, cô không làm được.
Vãn Vãn là một người không giấu được suy nghĩ, nhất là ở trước mặt người quen.
Hàn Tuệ Tuệ thấy được sự xoắn xuýt của cô, buồn cười giơ tay lên muốn ấn đầu cô, chẳng qua khi đang đến gần gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt, cuối cùng không chịu ra tay.
Chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Con nhỏ thối, nghĩ gì vậy, em chăm sóc tốt cho bản thân là chị vui rồi.”
Nghe vậy, không biết là thừa kế tình cảm của nguyên chủ hay là bởi vì bạn thân đời sau của cô cũng đã nói như vậy, chóp mũi của Đồng Vãn chua xót, cười nói: “Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Dứt lời, Đồng Vãn dừng lại mấy giây mới nói tiếp: “Tuệ Tuệ, gọi điện thoại giúp em, hỏi thăm tình huống, giúp em hẹn dì út, em... Ba ngày sau khoảng mười giờ sáng, đi gọi điện thoại cho dì ấy.”
Hàn Tuệ Tuệ thu lại nụ cười, cô ấy và Đồng Vãn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ tình hình gia đình của nhau.
Thậm chí bởi vì tình hữu nghị giữa hai đứa nhỏ, trưởng bối giữa hai nhà cũng trở thành bạn tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nhà dòng dõi Nho học khác với nhà Đồng Vãn, cha mẹ của Hàn Tuệ Tuệ đều là quân nhân, cấp bậc không tính là thấp.
Theo lý thuyết, cô ấy có thể không cần xuống thôn quê, chẳng qua mấy năm gần đây sợ bóng sợ gió, nhà cô ấy cũng bị người ta cố ý nhìn chằm chằm.
Vì không để cho người ngoài cảm thấy cha mẹ cô ấy kỳ lạ, Hàn Tuệ Tuệ giấu cha mẹ, len lén đăng ký xuống thôn quê.
Chờ thông báo đưa đến nhà, cho dù cha mẹ Hàn tức giận thế nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn con đi.
Cũng may từ nhỏ Hàn Tuệ Tuệ đã kiên cường, cũng bởi vì gia đình là quân nhân, có thể chịu được cực khổ giỏi hơn những cô gái được nâng niu, cho nên một năm qua, cô ấy dần dần thích ứng với cuộc sống nông thôn rồi.
Chính vì quá hiểu nhau, cô ấy biết rõ bây giờ bạn tốt luyến tiếc điều gì nhất, cho nên lập tức đồng ý.
Lại an ủi: “Vãn Vãn, đừng lo lắng, cho dù dì út của em nhất thời khó khăn, cũng có không ít quan hệ trước đây, lui mười nghìn bước mà nói, cũng còn có cha mẹ chị, người bình thường không dám làm gì đâu.”
Đương nhiên Đồng Vãn biết, dì út và dượng út là giáo sư đại học, không thể nói nhân tài góp mặt ở mọi mặt trận, nhưng cũng có không ít học sinh có năng lực.
Thời đại này, quá mức khan hiếm sinh viên, cơ bản đều có công việc có thể diện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro