[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 43
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Lại thêm tổ tiên cũng cao quý, nếu không phải bị người ta hãm hại, không đến nỗi rơi đến tình cảnh như bây giờ.
Đương nhiên Đồng Vãn cũng biết, hai vợ chồng dì út quý trọng nhân phẩm, có nhiều bạn bè, nếu không cô và em họ sẽ không được bảo vệ thỏa đáng như vậy.
Chẳng qua là khoảng thời gian này quá nhạy cảm, mọi người làm việc đều rất cẩn thận, chỉ sợ bị người ta nắm được sai sót.
Phần lớn đều là thân mình còn lo chưa xong, Đồng Vãn thật sự không dám ôm hy vọng xa vời.
Đương nhiên, những suy nghĩ này nàng đều theo như trong lòng, không dám nói cho Tuệ Tuệ, sợ cô ấy cũng lo lắng, cô miễn cưỡng cong môi: “Chị biết, nhưng mà em lo lắng, chị biết ngoại hình của Mễ Mễ cũng không kém hơn em, em ấy 14 tuổi rồi.”
Hàn Tuệ Tuệ không thể nào phản bác, Vãn Vãn và em họ Mễ Mễ của cô là hai người đẹp nổi tiếng: “Yên tâm đi, chị đến bưu điện gọi điện, trở lại sẽ nói với em tình huống cụ thể.”
Đồng Vãn mím môi: “Đừng nói với họ chuyện em bị thương với kết hôn giả, cứ nói em sống rất tốt.”
“Chị hiểu.”
“Còn nữa, chị hỏi thêm người khác, em lo họ chỉ báo tin mừng không báo tin buồn.”
“...Được!”
=
Sau khi Tuệ Tuệ rời đi, Đồng Vãn nén xuống tâm tư viết văn.
Trải qua nghiên cứu vào hôm qua, cô đã hiểu văn chương mà toà soạn phát hành bây giờ.
Chẳng qua cho dù là tăng thu nhập lương thực, hoặc là phân tích thế cục, cô đều không hiểu gì.
Thay vì ba hoa chích chòe nói không còn một mống, còn không bằng dùng tài nguyên sẵn có, viết hai ba chuyện lý thú của thôn Tú Hà và thanh niên trí thức.
Đương nhiên, nguyên nhân lựa chọn đề tài này, một là vì mình và em gái họ, hai là viết văn chương như vậy sẽ dễ dàng được nhận hơn.
Mục tiêu của cô cũng rất rõ ràng, đó chính là báo tỉnh Ha.
Đương nhiên, nếu như nửa tháng sau, báo tỉnh loại bỏ bản thảo của cô, cô sẽ nộp thêm cho một vài tòa soạn, dù sao mục tiêu cuối cùng là vì thành công phát hành.
Có kinh nghiệm viết tay mấy năm, viết mấy câu chuyện nhỏ không quá khó khăn với Đồng Vãn.
Sau khi một lòng tiến vào trạng thái, cô nhanh chóng lập được dàn ý của câu chuyện, sau đó cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục bắt đầu sửa đổi.
Đây cũng là khâu quan trọng nhất, dù sao cô không phải người sinh ra và lớn lên ở thời đại này, dùng câu từ phải cực kỳ chú ý mới được...
Thời gian xào xạc trôi qua theo từng kim chỉ, cũng không biết trải qua bao lâu, ngay khi Đồng Vãn giơ tay lên xoa cổ, muốn nghỉ, đột nhiên một tiếng “pằng!” truyền tới trong tai.
Đương nhiên Đồng Vãn cũng biết, hai vợ chồng dì út quý trọng nhân phẩm, có nhiều bạn bè, nếu không cô và em họ sẽ không được bảo vệ thỏa đáng như vậy.
Chẳng qua là khoảng thời gian này quá nhạy cảm, mọi người làm việc đều rất cẩn thận, chỉ sợ bị người ta nắm được sai sót.
Phần lớn đều là thân mình còn lo chưa xong, Đồng Vãn thật sự không dám ôm hy vọng xa vời.
Đương nhiên, những suy nghĩ này nàng đều theo như trong lòng, không dám nói cho Tuệ Tuệ, sợ cô ấy cũng lo lắng, cô miễn cưỡng cong môi: “Chị biết, nhưng mà em lo lắng, chị biết ngoại hình của Mễ Mễ cũng không kém hơn em, em ấy 14 tuổi rồi.”
Hàn Tuệ Tuệ không thể nào phản bác, Vãn Vãn và em họ Mễ Mễ của cô là hai người đẹp nổi tiếng: “Yên tâm đi, chị đến bưu điện gọi điện, trở lại sẽ nói với em tình huống cụ thể.”
Đồng Vãn mím môi: “Đừng nói với họ chuyện em bị thương với kết hôn giả, cứ nói em sống rất tốt.”
“Chị hiểu.”
“Còn nữa, chị hỏi thêm người khác, em lo họ chỉ báo tin mừng không báo tin buồn.”
“...Được!”
=
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tuệ Tuệ rời đi, Đồng Vãn nén xuống tâm tư viết văn.
Trải qua nghiên cứu vào hôm qua, cô đã hiểu văn chương mà toà soạn phát hành bây giờ.
Chẳng qua cho dù là tăng thu nhập lương thực, hoặc là phân tích thế cục, cô đều không hiểu gì.
Thay vì ba hoa chích chòe nói không còn một mống, còn không bằng dùng tài nguyên sẵn có, viết hai ba chuyện lý thú của thôn Tú Hà và thanh niên trí thức.
Đương nhiên, nguyên nhân lựa chọn đề tài này, một là vì mình và em gái họ, hai là viết văn chương như vậy sẽ dễ dàng được nhận hơn.
Mục tiêu của cô cũng rất rõ ràng, đó chính là báo tỉnh Ha.
Đương nhiên, nếu như nửa tháng sau, báo tỉnh loại bỏ bản thảo của cô, cô sẽ nộp thêm cho một vài tòa soạn, dù sao mục tiêu cuối cùng là vì thành công phát hành.
Có kinh nghiệm viết tay mấy năm, viết mấy câu chuyện nhỏ không quá khó khăn với Đồng Vãn.
Sau khi một lòng tiến vào trạng thái, cô nhanh chóng lập được dàn ý của câu chuyện, sau đó cũng không nghỉ ngơi, tiếp tục bắt đầu sửa đổi.
Đây cũng là khâu quan trọng nhất, dù sao cô không phải người sinh ra và lớn lên ở thời đại này, dùng câu từ phải cực kỳ chú ý mới được...
Thời gian xào xạc trôi qua theo từng kim chỉ, cũng không biết trải qua bao lâu, ngay khi Đồng Vãn giơ tay lên xoa cổ, muốn nghỉ, đột nhiên một tiếng “pằng!” truyền tới trong tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro