[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 45
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Hơn nữa, rừng hoang rậm rạp có thú dữ, cho dù là thôn dân dưới núi có tổ tiên tồn tại ở đây, cũng chỉ dám hoạt động ở ranh giới rừng rậm.
Gã cũng không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tìm được phòng thí nghiệm của gã, không chỉ bắt được đám đàn em đắc lực của gã, còn khống chế vật thí nghiệm quan trọng nhất của gã.
Nghĩ đến tác phẩm sắp thành công, nghĩ đến ngày đẹp được người đời ngưỡng mộ lại sắp kéo dài, Điền Huân luôn miệng căm hận mắng.
Nhưng mà dù bực bội đến mức trào máu, nhưng gã cũng không thể làm gì, việc khẩn cấp trước mắt là thoát khỏi sự đuổi bắt của người đàn ông phía sau, sau đó mò tới cứ điểm khác mà gã mới chuẩn bị là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Điền Huân xoay người lại muốn bắn người phía sau mấy phát, để kéo dài thời gian chạy trốn.
Nhưng không ngờ, vừa quay người lại, đã gặp một cú đánh...
=
Bên kia, Đồng Vãn lảo đảo đứng dậy, hốt hoảng suy nghĩ đóng cửa trốn an toàn, hay vào hầm trú ẩn trốn an toàn hơn.
Súng gì đó, chắc chắn không phải chuyện đùa?
Ngoài lúc huấn luyện quân sự từng sờ vào, cô cũng không nghe thấy tiếng súng trong cuộc sống thực tế nữa.
Ngay khi Đồng Vãn quyết định xách ít đồ, trốn vào hầm trú ẩn một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói trước đó của Tuệ Tuệ.
Đúng rồi, Tuệ Tuệ nói trong núi có hổ, chắc là có người đến săn hổ nhỉ?
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn bình tĩnh hơn nhiều, chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên ghế, giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, suýt nữa không hù chết cô rồi.
Cũng vào lúc này, cô mới hoảng hốt nhớ ra, thời đại này vẫn chưa cấm súng, trong thôn Tú Hà có mấy hộ thích vào núi săn thú, đều dùng loại cũ kỹ.
Nói không chừng, tiếng súng lục tục truyền tới, chính là họ săn thú trên núi...
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn thật sự không biết nói gì cho phải, một lần xuyên việt, ngắn ngủi mấy ngày đã gặp hết chuyện này đến chuyện khác, cô đoán mình kiểu gì cũng phải suy yếu thần kinh.
Đồng Vãn không có tâm trạng tiếp tục viết truyện nữa, định ăn cơm trưa trước, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, lỡ như không phải như cô nghĩ, dù gì cũng có cơ hội chạy thoát thân đúng không?
Nghĩ đến đây, cô giơ tay lên xoa ấn đường, thu dọn bản thảo gần viết xong, lại khóa vào ngăn kéo, mới đến phòng bếp.
Một mình ăn cơm khá dễ dàng, Đồng Vãn dùng một quả hồng tây và trứng gà dư lại hôm qua nấu một bát mì.
Chẳng qua mới vừa bưng lên bàn, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chị xinh đẹp, chị có ở nhà không?”
Giọng nói này... Đồng Vãn vội vàng đeo khẩu trang đã làm tạm thời, lại gẩy rối tóc mái, che đi mi mắt, nhanh chóng đi mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là thằng tư nhà chú Trần, Trần Ái Quốc: “Tại sao em lại tới đây? Mau vào đây, ăn cơm chưa?”
Gã cũng không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tìm được phòng thí nghiệm của gã, không chỉ bắt được đám đàn em đắc lực của gã, còn khống chế vật thí nghiệm quan trọng nhất của gã.
Nghĩ đến tác phẩm sắp thành công, nghĩ đến ngày đẹp được người đời ngưỡng mộ lại sắp kéo dài, Điền Huân luôn miệng căm hận mắng.
Nhưng mà dù bực bội đến mức trào máu, nhưng gã cũng không thể làm gì, việc khẩn cấp trước mắt là thoát khỏi sự đuổi bắt của người đàn ông phía sau, sau đó mò tới cứ điểm khác mà gã mới chuẩn bị là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Điền Huân xoay người lại muốn bắn người phía sau mấy phát, để kéo dài thời gian chạy trốn.
Nhưng không ngờ, vừa quay người lại, đã gặp một cú đánh...
=
Bên kia, Đồng Vãn lảo đảo đứng dậy, hốt hoảng suy nghĩ đóng cửa trốn an toàn, hay vào hầm trú ẩn trốn an toàn hơn.
Súng gì đó, chắc chắn không phải chuyện đùa?
Ngoài lúc huấn luyện quân sự từng sờ vào, cô cũng không nghe thấy tiếng súng trong cuộc sống thực tế nữa.
Ngay khi Đồng Vãn quyết định xách ít đồ, trốn vào hầm trú ẩn một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói trước đó của Tuệ Tuệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng rồi, Tuệ Tuệ nói trong núi có hổ, chắc là có người đến săn hổ nhỉ?
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn bình tĩnh hơn nhiều, chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên ghế, giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, suýt nữa không hù chết cô rồi.
Cũng vào lúc này, cô mới hoảng hốt nhớ ra, thời đại này vẫn chưa cấm súng, trong thôn Tú Hà có mấy hộ thích vào núi săn thú, đều dùng loại cũ kỹ.
Nói không chừng, tiếng súng lục tục truyền tới, chính là họ săn thú trên núi...
Nghĩ như vậy, Đồng Vãn thật sự không biết nói gì cho phải, một lần xuyên việt, ngắn ngủi mấy ngày đã gặp hết chuyện này đến chuyện khác, cô đoán mình kiểu gì cũng phải suy yếu thần kinh.
Đồng Vãn không có tâm trạng tiếp tục viết truyện nữa, định ăn cơm trưa trước, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì, lỡ như không phải như cô nghĩ, dù gì cũng có cơ hội chạy thoát thân đúng không?
Nghĩ đến đây, cô giơ tay lên xoa ấn đường, thu dọn bản thảo gần viết xong, lại khóa vào ngăn kéo, mới đến phòng bếp.
Một mình ăn cơm khá dễ dàng, Đồng Vãn dùng một quả hồng tây và trứng gà dư lại hôm qua nấu một bát mì.
Chẳng qua mới vừa bưng lên bàn, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chị xinh đẹp, chị có ở nhà không?”
Giọng nói này... Đồng Vãn vội vàng đeo khẩu trang đã làm tạm thời, lại gẩy rối tóc mái, che đi mi mắt, nhanh chóng đi mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là thằng tư nhà chú Trần, Trần Ái Quốc: “Tại sao em lại tới đây? Mau vào đây, ăn cơm chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro