[Thập Niên 70] Xuyên Thành Mỹ Nhân Xui Xẻo Trong Hôn Nhân Hợp Đồng
Chương 49
Nguyện Bán Tường Vi
2024-11-18 18:24:45
Khác biệt với sự chững chạc già dặn của anh cả Hàn, anh hai Hàn – Hàn Nham từ nhỏ đã nóng nảy, cũng là vua trẻ con của một vùng.
Nếu như nói Tuệ Tuệ là ớt nhỏ, như vậy Hàn Nham chắc chắn là bản nâng cấp, từ nhỏ đến lớn không nể mặt ai, nói chuyện không hợp thì nâng quả đấm.
Nhưng mà với tính cách ngang ngược như vậy, lại vô cùng bao che cho em gái nhà mình, cũng chăm sóc chị em Đồng Vãn.
Khi còn bé cũng hay đuổi đám bé trai bám dính Tuệ Tuệ và hai chị em Đồng Vãn.
Lúc ấy mẹ Hàn còn thường xuyên nói đùa, chờ Vãn Vãn lớn lên sẽ để cô ấy làm vợ Hàn Nham.
Nhắc tới cũng đã qua mấy năm, sau đó thấy hai người trong cuộc hoàn toàn không có suy nghĩ này, mẹ Hàn cũng chỉ đành tiếc nuối xóa bỏ.
Thật ra thì lúc ấy nguyên chủ gả cho Hàn Nham, cũng có thể né tránh Lưu Vĩ.
Chẳng qua là trước không nhắc hai người trẻ không có suy nghĩ đó, hai người Chương Vân Phàm cũng sẽ không đồng ý.
Dù sao hai đứa bé thật sự kết hôn, nói không chừng sẽ có kẻ gây tai họa, lỡ như bởi vì chuyện này mà nhà họ Hàn lại bị tên khốn đáng ghét Lưu Vĩ để mắt tới, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Chương áy náy.
Cho nên, dù lúc ấy nhà họ Hàn chủ động đề cập tới đề nghị này, thậm chí hào phóng nói để Đồng Vãn thoải mái chọn một trong hai đứa con trai, cũng bị nhà họ Chương từ chối.
Hàn Tuệ Tuệ gật đầu, thấy bạn tốt cuối cùng cũng cười rồi, mình cũng không nhịn được nheo mắt: “Gần đây anh hai có kỳ nghỉ thăm người thân, chị nghe ý của mẹ thì cũng một tháng đấy, chắc còn có thể ở nhà khoảng hai mươi ngày, chị đã gọi điện cho Mễ Mễ rồi, em ấy nói bây giờ họ vẫn sống rất tốt, nhưng dì út dượng út muốn rời khỏi nơi đó, đến nông trường.”
“Đến nông trường?” Đồng Vãn hơi cau chân mày.
Hàn Tuệ Tuệ: “Vốn dĩ chị cũng lo, chị nghe nói rồi, trong nông trường phần lớn là người cải tạo lao động, rất khổ cực, nhưng anh hai nói với chị, là chú Trần giúp đỡ tìm nông trường, hưởng phúc không quá thực tế, nhưng mà ít nhất sẽ sống tốt hơn bây giờ.”
Sau khi nghe giải thích, Đồng Vãn lại không cảm thấy thoải mái.
Cô biết rất rõ, dì út dượng út tình nguyện lựa chọn đến nông trường, cũng muốn rời khỏi quê hương, như vậy cuộc sống của họ nhất định không nói nhẹ nhàng như cô ấy nói.
Cộng thêm là em gái họ Mễ Mễ.
Nếu như đưa đến nông trường, không chỉ phải dừng việc học, rất có thể ngày nào cũng phải làm việc.
Đứa bé mới 14 tuổi, ở đời sau cũng chỉ đang học lớp sáu, đi làm lao động, cô... quả thực không nỡ.
Huống chi, dì út dượng út họ lưu lạc đến mức này, Đồng Vãn cũng là một trong số kíp nổ.
Mà bây giờ, cô chính là Đồng Vãn – một trong số nguyên nhân.
Cho nên, cô phải gánh trách nhiệm.
Nếu như nói Tuệ Tuệ là ớt nhỏ, như vậy Hàn Nham chắc chắn là bản nâng cấp, từ nhỏ đến lớn không nể mặt ai, nói chuyện không hợp thì nâng quả đấm.
Nhưng mà với tính cách ngang ngược như vậy, lại vô cùng bao che cho em gái nhà mình, cũng chăm sóc chị em Đồng Vãn.
Khi còn bé cũng hay đuổi đám bé trai bám dính Tuệ Tuệ và hai chị em Đồng Vãn.
Lúc ấy mẹ Hàn còn thường xuyên nói đùa, chờ Vãn Vãn lớn lên sẽ để cô ấy làm vợ Hàn Nham.
Nhắc tới cũng đã qua mấy năm, sau đó thấy hai người trong cuộc hoàn toàn không có suy nghĩ này, mẹ Hàn cũng chỉ đành tiếc nuối xóa bỏ.
Thật ra thì lúc ấy nguyên chủ gả cho Hàn Nham, cũng có thể né tránh Lưu Vĩ.
Chẳng qua là trước không nhắc hai người trẻ không có suy nghĩ đó, hai người Chương Vân Phàm cũng sẽ không đồng ý.
Dù sao hai đứa bé thật sự kết hôn, nói không chừng sẽ có kẻ gây tai họa, lỡ như bởi vì chuyện này mà nhà họ Hàn lại bị tên khốn đáng ghét Lưu Vĩ để mắt tới, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Chương áy náy.
Cho nên, dù lúc ấy nhà họ Hàn chủ động đề cập tới đề nghị này, thậm chí hào phóng nói để Đồng Vãn thoải mái chọn một trong hai đứa con trai, cũng bị nhà họ Chương từ chối.
Hàn Tuệ Tuệ gật đầu, thấy bạn tốt cuối cùng cũng cười rồi, mình cũng không nhịn được nheo mắt: “Gần đây anh hai có kỳ nghỉ thăm người thân, chị nghe ý của mẹ thì cũng một tháng đấy, chắc còn có thể ở nhà khoảng hai mươi ngày, chị đã gọi điện cho Mễ Mễ rồi, em ấy nói bây giờ họ vẫn sống rất tốt, nhưng dì út dượng út muốn rời khỏi nơi đó, đến nông trường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đến nông trường?” Đồng Vãn hơi cau chân mày.
Hàn Tuệ Tuệ: “Vốn dĩ chị cũng lo, chị nghe nói rồi, trong nông trường phần lớn là người cải tạo lao động, rất khổ cực, nhưng anh hai nói với chị, là chú Trần giúp đỡ tìm nông trường, hưởng phúc không quá thực tế, nhưng mà ít nhất sẽ sống tốt hơn bây giờ.”
Sau khi nghe giải thích, Đồng Vãn lại không cảm thấy thoải mái.
Cô biết rất rõ, dì út dượng út tình nguyện lựa chọn đến nông trường, cũng muốn rời khỏi quê hương, như vậy cuộc sống của họ nhất định không nói nhẹ nhàng như cô ấy nói.
Cộng thêm là em gái họ Mễ Mễ.
Nếu như đưa đến nông trường, không chỉ phải dừng việc học, rất có thể ngày nào cũng phải làm việc.
Đứa bé mới 14 tuổi, ở đời sau cũng chỉ đang học lớp sáu, đi làm lao động, cô... quả thực không nỡ.
Huống chi, dì út dượng út họ lưu lạc đến mức này, Đồng Vãn cũng là một trong số kíp nổ.
Mà bây giờ, cô chính là Đồng Vãn – một trong số nguyên nhân.
Cho nên, cô phải gánh trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro